Nhưng lúc này đây, Cố Y Y lại nhìn thấy cảm xúc hiện rõ trong mắt Hoài vương: tựa phiền muộn lại tựa bất đắc dĩ, nhưng dù là phiền muộn hay bất đắc dĩ, thì trong mắt của hắn đều ẩn chứa dịu dàng và cưng chiều.
Thế mà khi vừa thấy nàng, ánh mắt của Hoài vương thoắt cái đã lạnh xuống.
Cố Y Y khẽ sững sờ, Vô Ưu công chúa quả nhiên bất phàm, rõ ràng hai người họ không phải cha con nhưng lại hơn hẳn tình cha con, nàng ấy đã đến gần được trái tim của biểu ca.
Hoài vương lạnh nhạt liếc nhìn Cố Y Y, nói với giọng còn lạnh hơn ánh mắt của hắn: "Biểu muội, bản vương muốn yên tĩnh một mình."
Cố Y Y nâng mắt nhìn về phía hắn, sau đó nhu thuận nhún gối hành lễ: "Vâng, Y Y sẽ đợi ở bên ngoài."
Hoài vương thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh bạc không một chút hơi ấm: "Biểu muội, bản vương mong rằng muội sẽ trở về phòng của mình, chứ không phải ở trong phòng ngủ của bản vương suốt ngày."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com