Tôn tri phủ lau mồ hôi trên trán: "Chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng." Suy cho cùng ông cũng chỉ có một đứa con trai này, sao ông có thể trơ mắt nhìn nó chết được?
…
Tối hôm qua, Nguyên Vô Ưu mới từ trong cung trở về phủ Hoài Vương, nhẹ nhàng đến, lẳng lặng đi, thế mà hôm nay nàng lại vào cung, bầu không khí dường như rất quái lạ?
Từ cửa cung cho đến cung Vô Ưu, suốt dọc đường không biết đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Vừa tới cung Vô Ưu, nàng liền thấy đã có người đứng chờ sẵn ở đó.
"Hoàng tỷ." Nguyên Tích Trân mỉm cười tiến lên phía trước nghênh đón.
Nguyên Vô Ưu nói với nàng ta, thần sắc lãnh đạm: "Có việc?"
Nguyên Tích Trân thầm cắn răng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ: "Hoàng tỷ, ngày hôm qua muội có đến thăm tỷ, nhưng tỷ không nói tiếng nào đã quay về phủ Hoài Vương."
"Ừ." Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com