Lam Vân híp híp mắt, chỉ tay lên trời: "Mặt trời đã lên rồi, tắm nắng trong xe ngựa rất thoải mái, không muốn xuống xe."
Sở Tuyệt muốn nói, nếu như tắm nắng thoải mái thì ở trong đình viện không phải thoải mái hơn sao, vì sao lại chạy ra ngoài? Chẳng qua, những lời này hắn chỉ nghĩ trong đầu thì liền không nghĩ nữa, Lam Vân nói muốn tự do làm càn, hắn đương nhiên sẽ không trói buộc Lam Vân.
Từ sau đợt săn bắn mùa đông, Lam Vân cũng chưa từng mặc lại tăng phục. Mỗi một bộ y phục trên người đều là các thợ may trong cung đích thân chế tác, hoàn toàn thể hiện dựa theo phẩm cấp của hắn mà làm, thái độ mà hoàng huynh biểu lộ cũng nằm trong dự đoán của hắn.
"Ngươi... muốn đến trà lâu Tín Dương?" Hắn biết, bình thường Lam Vân sẽ thỉnh thoảng đi gặp Ninh Thanh bàn về Phật pháp. Nhưng từ sau chuyến đi săn mùa đông, Lam Vân chưa đi gặp Ninh Thanh, ngược lại Ninh Thanh đó lại gửi thiếp mời đến tận cửa, nhưng Lam Vân cũng từ chối.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com