Sắc mặt Chu Lam Nhi trở nên u ám. Nàng sao mà không biết mình bị thiệt thòi được, nhưng lúc đầu nàng phải tuân lệnh vì nước Chu cần gả nàng qua đây mà.
Lỡ như làm ầm ĩ chuyện này lên, không những hai nước không thể tiếp tục hòa hoãn, ngược lại còn đánh nhau, vậy dân chúng biên quan lại phải chịu đựng nỗi khổ chiến tranh thêm lần nữa.
Thấy nàng ủ ê, Kim cô cô thương cảm vỗ nhẹ lên tay nàng: "Công chúa, những ngày này, nô tì cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Là nô tì hiểu lầm người. Công chúa là một người có tấm lòng vĩ đại, người chắc chắn rất quan tâm đến nước Chu, chỉ là người còn có chút suy nghĩ riêng mà thôi, nếu không làm sao người lại đồng ý đến nơi xa xôi này hòa thân cơ chứ."
Tiểu Đậu nghiêm mặt, thầm bĩu môi làu bàu trong bụng: "Thì ra là rốt cục người cũng hiểu ra rồi, chả trách lại đồng ý để Tần tướng quân đi theo bảo vệ công chúa trong lần đi săn lần này." Trước đây, bà ta còn đề phòng công chúa và Tần tướng quân như đề phòng trộm vậy.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com