Tôi thấy chú họ định dìu mình đi thì vội giữ chú ấy lại: "Chú chờ cháu chút, chúng vẫn đang cầm dao thép của cháu!"
Chú họ nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Cháu vào tìm đi! Chắc phấn mê có tác dụng rồi."
Tôi to gan đi vào, thấy mấy gã to con người Đức đang ngủ say thì vội đến gần tên cầm đầu lục lọi, dù không tìm thấy dao thép nhưng lại thấy chiếc đồng hồ bỏ túi kia.
Lúc tôi sờ vào chiếc đồng hồ thì thấy lòng nặng trĩu, trên này có bám tàn hồn. Nhưng nơi này quá nguy hiểm, tôi không nghĩ được nhiều nên vội lục soát mấy tên còn lại.
Cuối cùng tôi cũng tìm được dao thép trên người kẻ đã đánh mình, nhớ tới cú đấm ấy lại hận không thể cho hắn một dao, nhưng tôi nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ đó, dù sao tùy ý giết người cũng không phải cách hành xử của tôi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com