Tôi biết anh ta nói vậy là cố ý cho Viên Đằng Phi nghe, có lẽ thằng nhóc này nằm mơ cũng không ngờ chúng tôi biết cậu ta đã đưa thi thể Trương Nguyệt ném xuống đó. Sau khi cậu ta nghe Bạch Kiện nói, lập tức xanh mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không còn bình tĩnh như vừa rồi…
Giờ khắc này, tôi biết phòng tuyến tâm lý của Viên Đằng Phi đã sắp bị phá vỡ, chỉ cần tôi dội thêm mấy gáo nước lạnh là có thể đập tan thành lũy cuối cùng trong lòng cậu ta.
"Hôm nay chúng tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ sáng mai chúng tôi tìm được thi thể Trương Nguyệt ở nhà máy hóa chất kia... Đến lúc đó, cậu có hối hận cũng muộn rồi!" Tôi lạnh lùng nói.
Viên Đằng Phi nghe xong lời tôi nói, ánh mắt lay động, giống như đang phán đoán xem lời tôi nói là thật hay giả. Tôi biết cậu ta cho rằng mình đã vứt xác ở nơi rất bí ẩn, hẳn là cảnh sát không thể tìm thấy! Nhưng cậu ta lại không biết Bạch Kiện còn một đòn sát thủ là tôi…
Support your favorite authors and translators in webnovel.com