Vào buổi chiều mà Trang Nại Nại và Đinh Mộng Á đàm phán không thành, cô không đi đâu hết.
Thất hồn lạc phách về đến căn nhà trệt, trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên.
Lúc đối mặt với Đinh Mộng Á, cô phản bác một cách đầy hùng hồn, không hề sợ sệt e ngại gì. Nhưng về đến nhà, nhớ lại cách xuất hiện phô trương của Đinh Mộng Á, còn cả những người người đeo kính râm, mặc vest đen đi theo bà ấy nữa, rõ ràng là đội vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cô cảm thấy nỗi sợ hãi âm ỷ dậy lên trong lòng.
Cô vẫn chưa ăn cơm trưa, cứ ngồi ngơ ngác như vậy trong phòng khách, định chờ mẹ về rồi nói hết những điều rối rắm trong lòng với bà.
Lúc đó Trang Nại Nại chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, dù nghèo khó nhưng ngoại trừ đi học ra thì cô chẳng hề tiếp xúc gì với mặt xấu xa của con người.
Mùa hè nắng chói chang, cô ngồi một mình trong căn phòng oi bức, mồ hôi chảy ròng ròng.
Kim đồng hồ chậm chạp trượt từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com