webnovel

Chương 20: Ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng ta

Editor: Nguyetmai

Tại cửa ra vào của Muôn Màu Muôn Vẻ.

Lúc Trang Nại Nại đuổi theo tới nơi thì Tư Chính Đình đang đợi xe.

Cô bước nhanh tới, khi sắp tới gần anh lại bị vệ sĩ của anh cản lại.

Trợ lý Quý Thần lên tiếng: "Cô Cố, xin cô phối hợp với chúng tôi."

Trang Nại Nại năn nỉ: "Anh để cho tôi qua đi mà~"

Quý Thần cười gượng: "Cô Trang, cô đừng làm khó tôi mà."

Trang Nại Nại nhìn hai vệ sĩ có thân hình cao lớn trước mặt, biết chắc sẽ rất khó để xông vào, vì vậy bèn giả vờ làm ra vẻ mặt đáng thương: "Làm khó anh sao? Bây giờ là các anh làm khó tôi mới đúng. Tôi là vị hôn thê của anh ấy, tôi chỉ đang cãi nhau với ông chủ của các anh thôi. Các anh làm vậy là ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của chúng tôi đấy!"

Quý Thần: "…"

Trang Nại Nại vòng qua vệ sĩ, định tiếp tục xông về phía trước, nhưng vệ sĩ lại di chuyển lần nữa đứng chắn trước mặt cô.

Xe tới, Tư Chính Đình lên xe.

Trang Nại Nại nóng nảy: "Các anh mau tránh ra! Sao lại có người không có mắt như thế chứ! Tôi là vợ tương lai của ông chủ các anh, các anh phải nghĩ cho kỹ vào, con người tôi xưa nay rất nhỏ mọn, đắc tội tôi thì chắc chắn sau này không tốt đẹp gì đâu."

Quý Thần: "..."

Mắt thấy xe của Tư Chính Đinh rời đi, Trang Nại Nại tức giậm chân: "Anh… anh… anh… Nếu tình cảm vợ chồng chúng tôi tan vỡ thì anh gánh nổi trách nhiệm này sao?"

Quý Thần: "…"

Cô Trang, hay là cô kết hôn trước rồi hãy xưng vợ chồng được không?

Thấy xe của ông chủ đã rời đi, Quý Thần mới vung tay lên, hai vệ sĩ lập tức đi theo anh ta rời đi.

Muốn ngăn cản cô Trang mà không làm cô ấy bị thương, thật sự là rất khó khăn!

Cho nên, ngày mai anh ta phải xin ông chủ tăng lương!

***

Trang Nại Nại đón xe về tập đoàn Đế Hào thì lại nghe nói Tư Chính Đình không có quay lại đây.

Thành phố Bắc Kinh rộng lớn như vậy, cô không biết nhà anh, nên cứ vậy mà mất liên lạc với anh.

Nhưng mà…

Hôm nay anh không tới công ty thì ngày mai cũng sẽ đến, đúng không?

Trang Nại Nại ý chí chiến đấu tràn trề ra khỏi cửa tập đoàn, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào làm cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Hay là về nhà ngủ một giấc rồi ngày mai trở lại chiến đấu.

Đang nghĩ ngợi mông lung, điện thoại di động bỗng vang lên.

Là bạn thân Lâm Hi Nhi gọi tới: "Nại Nại, cậu có thể nhanh qua đây không?"

Trang Nại Nại giật thót, chẳng lẽ mẹ cô lại phát bệnh sao?

Trang Nại Nại không quan tâm tới chuyện khác nữa, cô chạy vội tới ven đường đón xe về nhà gấp.

Trên đường đi, lòng cô nóng như lửa đốt.

Năm năm trước, mẹ cô bị chấn thương đầu do tai nạn giao thông, sau đó thì mắc bệnh Alzheimer*, quên hết tất cả mọi chuyện trước kia, chỉ còn nhớ rõ một mình cô.

* Bệnh Alzheimer là bệnh sa sút trí nhớ và trí tuệ, một loại bệnh tiến triển ngày càng nặng dần với đặc điểm là sự hủy diệt từ từ các tế bào thần kinh trong não. Triệu chứng xuất hiện đầu tiên thường là thay đổi tính tình và giảm trí nhớ, cuối cùng trở nên lú lẩn.

Chuyện này, đối với hai mẹ con chỉ biết sống nương tựa lẫn nhau mà nói thì gần như là một cú đả kích trí mạng. Nếu không phải có những người tốt bụng giúp đỡ, thì có lẽ ngay cả đại học Trang Nại Nại cũng không học nổi.

Lúc đó, cô thật sự cùng đường, không có ai để nhờ giúp đỡ.

Ai có thể ngờ bây giờ, Trang Nại Nại cô lại là đại tiểu thư nhà họ Cố?

Taxi dừng lại ở thôn Tây Bát Lý vùng ngoại ô, khu nhà ở đây hầu hết là các dãy nhà trệt thấp bé.

Trang Nại Nại nhảy xuống xe liền phát hiện phía trước có một đám người đang vây xem chỉ trỏ.

Dự cảm không lành trong lòng khiến cô gần như đứng không vững.

Sẽ không... lại... xảy ra chuyện gì chứ?

Cô chen vào đám người.

Thấy tình huống bên trong, hai tay cô siết chặt lại.

Một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, đầu tóc lộn xộn, ánh mắt đờ đẫn ôm chặt một đứa bé gái, miệng thì không ngừng lầm bầm: "Nại Nại, Nại Nại, mẹ là mẹ con, con đừng khóc, ngoan…"

Next chapter