webnovel

Chương 456: Lấy cái chết để bức bách (3)

Editor: Nguyetmai

"Có lời này của cháu là ông an tâm rồi, chỉ sợ hai đứa lại giận dỗi nhau thôi. Hai đứa khó khăn lắm mới đến được với nhau, phải biết trân trọng."

"Vâng ạ, chúng cháu sẽ trân trọng."

Mạc Trọng Huy dừng xe ở chân núi, hai người đỡ ông cụ xuống xe.

"Chính là ngọn núi này, trước kia ở đây đã từng xảy ra một chuyện buồn."

Giọng nói của ông cụ bỗng trầm thấp lạ thường.

"Rất rất nhiều năm về trước, khi đó đất nước Trung Quốc mới thành lập không lâu, còn chưa thái bình, ông cùng mấy chiến hữu tiêu diệt và truy kích quân phản loạn đến đây. Có rất nhiều chiến hữu của ông đã ngã xuống nơi này, mà ông cũng suýt phải bỏ mạng ở đây, nhưng có một chiến hữu đã thay ông đỡ một phát đạn, ông ấy qua đời, ông thì còn sống."

"Những năm qua, ông vẫn đang sống vì chiến hữu của ông. Ông ấy cho ông sinh mạng, nên ông dùng tính mạng của ông mà tận tụy với quốc gia."

Hôm ấy, tâm trạng của ông cụ tụt dốc nghiêm trọng.

"Noãn Noãn, hôm nào rảnh ông sẽ dẫn cháu về thăm quê của người chiến hữu ấy. Năm đó ông vẫn muốn được chôn cất ông ấy ở Bắc Kinh, nhưng người yêu của ông ấy kiên trì mang tro cốt của ông ấy về. Giờ ông lớn tuổi rồi nên đi lại không tiện, đã rất nhiều năm rồi ông không về thăm ông ấy."

Lúc ấy An Noãn cũng không suy nghĩ gì nhiều, mãi lâu về sau cô mới biết được, người chiến hữu này của ông ngoại thực ra cũng là người thân của cô.

Ở bên ngoài đi dạo một vòng, lúc về đến nhà, Thẩm Diệc Minh đã chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn. Món nào món nấy trông rất bắt mắt, ngửi thôi cũng biết là ngon rồi.

An Noãn thò tay vào bốc bị Thẩm Diệc Minh đẩy tay ra. "Cháu đi rửa tay đã, rửa xong rồi vào ăn."

An Noãn đi rửa tay xong ra ngoài, bát đĩa đều đã được bày biện xong.

Tiết Ngọc Lan cười nói: "Mỗi món ăn đều do bác hai cháu làm đấy, bác chỉ giúp ông ấy rửa một vài thứ cần thiết thôi."

"Bác hai, chờ khi nào bác về hưu, chúng ta có thể mở một quán ăn đấy, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa tóc cô, nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, trong lòng ông cảm thấy tràn đầy ấm áp.

Cho dù ông có được cả thế giới cũng không sánh bằng nụ cười của cô, nụ cười làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

"Bác hai, bữa tối hôm nay bác cũng định làm ạ? Để cháu giúp bác."

Thẩm Diệc Minh cười và nói "được", trong lòng ông lại bùi ngùi mãi không thôi. Hồi ức ngọt ngào bỗng chốc ùa về. Mỗi lần ông xuống bếp, y như rằng là bà ấy sẽ ở cạnh quấy rối ông. Thời gian không thể quay trở lại, mỗi lần nhớ lại ông lại cảm thấy chua xót.

Cơm nước xong xuôi, An Noãn đưa ông cụ Thẩm về phòng nghỉ ngơi, có lẽ buổi sáng đi ra ngoài khiến ông cụ mệt, nên vừa ngả lưng xuống giường, ông thiếp đi rất nhanh.

Mạc Trọng Huy bị Thẩm Diệc Minh gọi vào phòng làm việc, ông bảo muốn nói chuyện với hắn một lúc.

Trong căn phòng làm việc mang phong cách cổ, Thẩm Diệc Minh ngồi, còn Mạc Trọng Huy đứng.

"Chuyện ba cậu, tôi rất xin lỗi, tôi không hề muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng tôi có lập trường và nổi khổ của tôi. Tôi hi vọng việc này không ảnh hưởng đến tình cảm của cậu và An Noãn, cậu hiểu ý của tôi chứ?"

Mạc Trọng Huy gật đầu nặng nề.

"Tôi đánh giá cậu rất cao chuyện nhà cậu xảy ra chuyện mà đến bây giờ Noãn Noãn vẫn chưa biết. Nhưng rồi con bé cũng sẽ biết thôi, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần con bé sẽ tìm tôi khóc lóc, cáu giận, đến lúc đó tôi hi vọng cậu có thể ở bên cạnh nó."

Mạc Trọng Huy vẫn gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

"Mặt khác, tôi hi vọng trong lúc này cậu không làm bất cứ việc ngu ngốc gì. Chuyện ba cậu bị định tội là chuyện chắc như đinh đóng cột, không có bất kỳ ai có thể thay đổi được, cậu tuyệt đối không nên hi sinh chính mình mà để bị lợi dụng, nếu không, tôi sẽ rất thất vọng về cậu. Cậu là người thông minh, tôi tin cậu hiểu ý của tôi."

"Cháu biết ạ." Mạc Trọng Huy nói.

"Cậu và An Noãn đi được tới ngày hôm nay, trên đoạn đường này cũng trải qua khá nhiều ngăn trở, hai đứa có thể đến được với nhau thì nhất định phải biết quý trọng. Nếu cậu lại làm con bé bị tổn thương thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, và hai đứa sẽ không bao giờ còn khả năng đến được với nhau nữa. Mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ đến hậu quả, đừng để đến lúc hối hận không kịp. Cơ hội thì chỉ có một lần, không có nhiều lần cơ hội như thế đâu."

Mạc Trọng Huy bước ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Diệc Minh, An Noãn đã chờ sẵn ở bên ngoài, cô lo lắng hỏi hắn: "Bác hai em đã nói gì với anh?"

"Không nói gì cả, chỉ bảo anh phải đối xử tốt với em."

An Noãn mím môi, che giấu cảm xúc trong lòng.

"An Noãn, chúng ta trở về phòng đi, anh có lời muốn nói với em."

An Noãn lắc đầu. "Em chuẩn bị phải làm bữa tối với bác hai rồi, có lời gì để tối nay hẵng nói."

"An Noãn!"

Đúng lúc này Thẩm Diệc Minh từ thư phòng bước ra, An Noãn bước tới khoác tay ông, "Bác hai, tối nay cháu muốn ăn đồ ăn của Giang Thành, bác làm cho cháu đi."

"Làm sao bác hai làm đồ ăn Giang Thành được, giờ có học cũng không kịp, thôi chờ bác hai học xong đã, rồi hôm nào lại làm cho cháu ăn, được không?"

"Vậy được rồi, cháu sẽ giúp bác rửa rau."

An Noãn kéo tay Thẩm Diệc Minh đi mà không nhìn sự cô đơn trong mắt Mạc Trọng Huy.

Trong phòng bếp, An Noãn hỗ trợ nhặt rau, rửa rau, Thẩm Diệc Minh nhanh chóng thái thịt bỏ vào nồi.

"Bác hai, tài nấu ăn của bác rất tốt, chắc trước kia đã từng học qua ạ."

Thẩm Diệc Minh bùi ngùi nói: "Lúc còn trẻ, có nhiều thời gian nên cũng học một chút, khi đó bác còn rất thích nấu ăn đấy."

"Cháu cũng thích nấu ăn, nhưng Mạc Trọng Huy lại không cho cháu vào bếp, chứ thật ra cháu thấy mình cũng rất có năng khiếu lắm ạ."

"Đầu óc cháu lúc nào cũng để trên mây ấy, tốt nhất vẫn là không nên nấu ăn, miễn cho ngày nào đó lại cắt vào tay, đốt cả phòng bếp, dọa chúng ta sợ chết khiếp."

An Noãn bĩu môi, "Cháu tệ như vậy ạ? Dù gì cháu cũng 30 tuổi rồi, tại sao trong mắt mọi người cháu vẫn như đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy chứ."

Thẩm Diệc Minh cười đầy yêu thương. Có lẽ trong mắt mỗi người làm cha làm mẹ thì dù con mình có lớn đến đâu cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.

"Noãn Noãn, cháu có muốn đi du lịch không? Bác sẽ chi tiền cho cháu đi."

An Noãn suy nghĩ rồi nói: "Thực ra cháu muốn đi Luân Đôn, nhưng chắc chắn mọi người sẽ phản đối, mà Mạc Trọng Huy có khi còn liều mạng với cháu ấy, tốt nhất vẫn là thôi đi, cháu chẳng đi đâu hết, cứ ở tại Bắc Kinh thôi ạ."

Thẩm Diệc Minh hơi cau mày, ông nói: "Nếu không cháu đi cùng Mạc Trọng Huy, coi như là hưởng tuần trăng mật sớm."

An Noãn nghiêm túc nhìn Thẩm Diệc Minh, "Bác hai, tại sao bác lại muốn cháu đi du lịch? Bác có mục đích gì à?"

Thẩm Diệc Minh cười: "Sao bác có thể có mục đích gì được, tại bác thấy tâm trạng cháu không tốt lắm, nên hi vọng cháu ra ngoài cho khuây khỏa một chút. Thực ra bác rất muốn đi cùng cháu, nhưng bác có quá nhiều việc, mấy ngày này không thể đi được."

"Cháu làm gì có tâm trạng không tốt, chắc bác đang muốn nói tới chuyện mỗi tháng cháu đều có vài ngày tâm trạng bất ổn thôi ạ."

Thẩm Diệc Minh gắt. "Cái con bé này, thật đúng là không biết giữ mồm giữ miệng."

"Ở trước mặt bác sau cháu lại phải giữ mồm giữ miệng ạ, bác là bác hai của cháu cơ mà."

Next chapter