Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, cười nói: "Đương nhiên rồi, hơn nữa nghe nói mùi vị cũng không tệ lắm."
An Noãn híp mắt lại: "Anh từng nấu cơm cho người khác rồi à?"
Mạc Trọng Huy hôn lên má cô, cười nói: "Em nghĩ linh tinh gì thế, chỉ một lần tâm huyết dâng trào làm mấy món ăn, đúng lúc trợ lý Trương ở đó, bảo cậu ta nếm thử thôi."
"Hóa ra anh thật sự lăng nhăng với trợ lý Trương! Có phải em trở thành người thứ ba rồi không?"
Mạc Trọng Huy nhéo tai cô, cưng chiều nói: "Em đó!"
Khu chợ ồn ào náo nhiệt, nam thanh nữ tú trở thành một phong cảnh xinh đẹp khiến người ta không rời được mắt.
"Mạc Trọng Huy, em rất thích cảm giác này."
"Hả?"
"Em thích cùng anh đi chợ mua đồ ăn, thích cùng anh về nhà nấu cơm, thích cùng anh ăn cơm, thích cùng anh rửa bát ở phòng bếp, còn thích cùng anh ngồi trên sofa xem ti vi, thích cuộc sống vợ chồng bình thường này."
Mạc Trọng Huy không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của mọi người, hôn lên tóc cô, cười nói: "Nếu như có hai đứa bé nữa thì mới là viên mãn."
An Noãn cau mày, buồn rầu nói: "Mạc Trọng Huy, chúng ta luôn không dùng các biện pháp, tại sao vẫn không có thai? Không phải là cơ thể em có vấn đề chứ?"
"Em nói linh tinh gì thế, đừng có áp lực, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên."
An Noãn cười gật đầu.
Về đến Shine, quả nhiên Mạc Trọng Huy bày ra phong thái đầu bếp, động tác thái rau xào rau có thể nói là điêu luyện, An Noãn ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người.
"Mạc Trọng Huy, kiếp trước anh nhất định là đầu bếp."
Hắn cười, nhớ lại: "Còn nhớ năm đó ngay cả nấu cho em bát mì anh cũng có thể bị bỏng tay, khi đó anh đã thề, anh nhất định phải học tập nấu nướng tử tế, tương lai khiến vợ và con anh trở thành người hạnh phúc nhất."
An Noãn vòng cánh tay gầy nhỏ ôm chặt eo hắn từ sau lưng, thỏa mãn nói: "Bây giờ em đã là người hạnh phúc nhất thế giới rồi. Mạc Trọng Huy, em yêu anh."
Mạc Trọng Huy quay đầu lại hôn khẽ lên trán cô. Khoảnh khắc đó dường như thứ tràn ngập trong không khí không phải là mùi thơm của thức ăn, mà là tình yêu nồng đậm.
An Noãn hy vọng thời gian có thể dừng lại vào lúc này, vào khoảng khắc hắn quay đầu lại hôn cô biết bao.
Đột nhiên An Noãn phát hiện, ngay cả ba chữ "em yêu anh" cũng khó mà biểu đạt được sự hạnh phúc và thỏa mãn thời khắc này của cô.
Rất nhanh, đầu bếp Mạc đã nấu cơm xong, còn rất chu đáo làm cho An Noãn một cái bánh matcha.
An Noãn nhìn một bàn đồ ăn, còn có bánh ngọt chưa ra lò, cô cười nói: "Anh muốn nuôi em thành con heo con à?"
Hắn vuốt tóc cô, cưng chiều nói: "Nuôi thành con heo con mới đáng yêu, tương lai sinh một đàn heo nhỏ cho anh."
"Đáng ghét! Anh mới là heo!"
An Noãn oán trách, Mạc Trọng Huy xới một bát cơm nhỏ, gắp rất nhiều thức ăn cho cô.
An Noãn không nếm được mùi vị món ăn, chỉ nếm được mùi vị hạnh phúc.
Buổi trưa hôm đó, cô ăn rất nhiều, ăn no căng, nằm ườn trên sofa.
Mạc Trọng Huy thu dọn bát đũa, đi rửa bát.
"Mạc Trọng Huy, đều tại anh, em no khó chịu quá."
Hắn cưng chiều nhéo mũi cô, cười nói: "Ai bảo em tham ăn."
Cô thuận thế tiến sát vào trong lòng hắn, hít thở hương thơm quen thuộc trong lòng hắn, lẩm bẩm: "Đây chính là bữa trưa tình yêu anh nấu, lại ngon như vậy, em có thể ăn ít à?"
"Ngoan, đợi qua đợt này, có thời gian rồi, sau này ngày nào anh cũng nấu cho em ăn."
Cô rúc vào trong lòng hắn, nói: "Được."
Lúc trời tối, Mạc Trọng Huy mới đưa An Noãn về nhà họ Thẩm. Dọc đường đi, hắn luôn hỏi: "Thật sự không cần anh về cùng em à?"
"Không cần, nhà họ Thẩm còn có ai bắt nạt em à? Sáng sớm ngày mai em gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó anh đến đón em."
Hắn vuốt tóc cô, nói: "Được. Buổi tối rảnh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ở nhà đợi điện thoại của em."
An Noãn chu môi: "Em biết rồi! Anh nói rất nhiều lần rồi đấy! Anh Mạc, em có thể tưởng tượng được dáng vẻ lải nhải của anh lúc về già rồi đấy."
Khóe miệng Mạc Trọng Huy giật giật, không dám nói nhiều nữa.
Xe đến nhà họ Thẩm, An Noãn chủ động dịch qua hôn lên môi hắn, dịu giọng nói: "Buổi tối đợi điện thoại của em."
Nhìn cô xuống xe, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Tối hôm nay không có cô bầu bạn, thế nào cũng sẽ là một đêm không ngủ.
Hắn vỗ đầu, chê cười mình, thật đúng là càng ngày càng không xa được cô. Cô chỉ về nhà mẹ đẻ, hắn đã thấy như cô sẽ vĩnh viễn rời xa mình rồi.
Hắn lắc đầu, xe quay ngược lại, rời đi.
Bước chân An Noãn nặng nề đi về nhà họ Thẩm, đi đến sân, đã thấy xe riêng của Thẩm Diệc Minh ở nhà.
"Noãn Noãn, cháu gái của ông."
Ông cụ Thẩm đứng ở cạnh cửa, vừa nhìn thấy An Noãn, lập tức kích động nước mắt giàn giụa.
An Noãn chạy qua ôm ông cụ, vùi đầu vào lòng ông, nước mắt thấm lên quần áo ông.
Đậu Nhã Quyên đứng ở bên cạnh ông cụ, cười nói: "Noãn Noãn, cuối cùng cháu cũng về rồi. Cháu không biết đâu, từ lúc nói chuyện điện thoại với cháu xong, thỉnh thoảng ông lại chạy đến cửa nhìn xung quanh, miệng luôn lẩm bẩm, 'sao đứa nhỏ này vẫn chưa về?'. Lần này cuối cùng cũng đợi được cháu về rồi, cháu còn không về, chỉ sợ ông sẽ đích thân đi đón cháu mất."
"Ông ngoại, cháu xin lỗi, để ông đợi lâu rồi."
Ông cụ Thẩm lau nước mắt của cô, đau lòng nói: "Con bé này, sao còn khóc chứ!"
An Noãn cũng lau nước mắt của ông cụ, khoác cánh tay ông cụ đi vào phòng.
Thẩm Diệc Minh ngồi ở trên sofa, vẻ mặt phức tạp.
An Noãn mấp máy môi, khàn giọng khẽ gọi một tiếng: "Bác hai."
Thẩm Diệc Minh gật đầu, thấp giọng đáp lời: "Về là tốt rồi, mọi người đều đang đợi cháu về để ăn cơm."
Bữa tối phong phú, thật sự là Mãn Hán toàn tịch. Không khó nhìn ra, người nhà đã tốn tâm tư, bàn bày đầy đồ ăn, gần như đều là đồ An Noãn thích nhất.
An Noãn ngồi ở bên cạnh ông cụ Thẩm, ông cụ gắp đồ ăn đầy bát cho cô.
"Noãn Noãn, ăn nhiều một chút, nửa tháng này hình như cháu gầy đi rồi. Những món ăn này đều là bác hai cháu đích thân cho người đi mua, đều là đồ cháu thích nhất."
An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh một cái. Lúc này Thẩm Diệc Minh đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy có chút mơ màng, thậm chí có chút đờ đẫn. An Noãn cúi đầu, bình thản nói một câu: "Cảm ơn bác hai."
Tiếng "cảm ơn bác hai" này đã kéo dãn khoảng cách của hai người, Thẩm Diệc Minh kéo mạch suy nghĩ lại, cười khổ một tiếng: "Cháu thích là tốt rồi."
"Cảm ơn, cháu rất thích."
An Noãn nói xong, Thẩm Diệc Minh cau mày lại.