webnovel

Chương 399: Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (5)

Editor: Nguyetmai

"Cháu có cái gì mà không dám nói, không phải bác nói là mặc kệ cháu sao? Vậy thì xin bác sau này đừng quản cháu nữa, chuyện của cháu cũng xin bác đừng hỏi nữa. Cháu muốn gả cho ai là tự do của cháu, không liên quan đến bác. Nói trắng ra, bác chỉ là bác của cháu, lại không phải là ba cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu?"

Sắc mặt Thẩm Diệc Minh lập tức nhợt nhạt, ông che ngực, chỗ đó vô cùng đau đớn.

Tất cả mọi người bị tiếng của Thẩm Diệc Minh làm giật mình, đến ông cụ Thẩm cũng khoác áo đi ra ngoài.

Ông cụ thở dài, "Sao thế này? Đêm hôm rồi còn cãi nhau cái gì? Hai đứa đều hiếm khi về nhà, hiếm khi gặp nhau, không thể nói chuyện tử tế được à?"

An Noãn hừ một tiếng, chạy lên tầng.

Ông cụ phất tay nói với những người khác, "Mấy đứa đi ngủ hết đi."

Tiết Ngọc Lan muốn nói cái gì, cuối cùng không mở miệng.

Trong phòng khách lớn chỉ còn lại Thẩm Diệc Minh và ông cụ Thẩm.

Ông cụ ngồi xuống sofa, thở dài nói, "Sao con phải khổ như vậy, nói sự thật với nó không phải là được rồi sao, cãi nhau như vậy trong lòng ai cũng không thoải mái. Con đau lòng, nhóc con kia cũng cảm thấy mình chịu uất ức, sao phải thế chứ?"

 Thẩm Diệc Minh giơ tay đỡ trán, hình như rất mệt mỏi.

 "Ba biết, có lẽ con sợ con bé không có cách nào hiểu, cũng không thể tha thứ cho con, nhưng ba tin con bé coi trọng tình cảm, cho nó chút thời gian, nó sẽ chấp nhận được, sẽ ổn thôi. Bây giờ con không nói cho nó biết cái gì cả, một mực phản đối nó và Huy, nó có thể vui vẻ à? Hai đứa nó yêu nhau rất khổ cực, ba không đành lòng chia rẽ, con tự xem mà làm đi. Không biết con đã từng nghe thấy lời này chưa, một khi tình cảm có khoảng cách, muốn chắp vá lại sẽ rất khó khăn, nhân lúc bây giờ còn có thể chắp vá, mau giải thích rõ với con bé đi."

 Hít một hơi, ông cụ tiếp tục nói, "Năm đó Diệc Như rời đi, thật ra cũng không liên quan đến Bình Giang, con không nên giận cá chém thớt. Cho nên đối với nhà họ Mạc, có thể hạ thủ lưu tình thì hạ thủ lưu tình, dù sao cháu gái con cũng yêu con trai nhà họ. Còn lại ba cũng không nói nhiều, con tự nghĩ đi."

 An Noãn trở về phòng thật ra cũng cắn rứt, cô biết vừa rồi nói hơi nặng lời, nhưng cô hoàn toàn không hối hận. Cô muốn cho Thẩm Diệc Minh nhìn thấy quyết tâm của cô, đời này cô chỉ gả cho Mạc Trọng Huy.

 Làm tổn thương ông, sau này có thể hiếu thuận để đền bù cho ông. Nhưng một khi bị chia cách, cô và Mạc Trọng Huy sẽ hết hy vọng.

 Mạc Trọng Huy lái xe về đến nhà họ Mạc, Mạc Bình Sơn đã gọi điện thoại cho hắn mấy lần bảo hắn về nhà một chuyến nhưng hắn luôn không về.

Lúc Mạc Trọng Huy về đến nhà họ Mạc đã hơi muộn, tưởng là tất cả mọi người đều ngủ rồi, nhưng không ngờ ba hắn và bác cả lại đang lớn tiếng cãi nhau ở phòng khách.

 "Chú điên rồi, chú có thể đấu thắng hắn sao!" Đây là tiếng Mạc Bình Giang.

 "Em không điên, cho dù em không đấu lại hắn, em cũng phải khiến hắn không dễ sống, em không muốn sống cuộc sống khuất nhục. Hắn ức hiếp nhà chúng ta còn chưa đủ sao? Năm đó anh và Thẩm Diệc Như bị hắn quấy nhiễu, đến bây giờ em vẫn nhớ cảnh tượng khi đó anh rơi nước mắt vì Thẩm Diệc Như. Năm đó rõ ràng là em chọn Tiết Ngọc Lan trước, kết quả hắn lại xuất hiện, lấy được lòng ông cụ Tiết, cho hắn cưới Tiết Ngọc Lan. Nếu như không phải là như vậy, vị trí bây giờ của hắn có lẽ đã là của em rồi. Còn ba nữa, trước khi mất không thể nhìn mặt Huy là bị ai làm hại, là bị con nhóc nhà họ Thẩm bọn họ làm hại. Em và nhà họ Thẩm bọn họ có thù không đợi trời chung, cho dù không lật đổ được hắn, em cũng không muốn sống tạm dưới tay hắn."

 Mạc Bình Giang thở dài, bình tĩnh nói, "Bình Sơn, chú nghĩ quá nhiều rồi, chuyện có lẽ không phức tạp như chú tưởng tượng đâu. Anh và Diệc Như không có duyên phận, chú và Tiết Ngọc Lan cũng không có duyên phận, những thứ này đều là do trời định, không phải là vì Thẩm Diệc Minh."

 Đúng lúc này, Mạc Trọng Huy đi vào phòng khách.

 Mạc Bình Giang kinh hãi, "Huy, cháu về lúc nào thế, cháu nghe được cái gì rồi?"

 Mạc Trọng Huy mệt mỏi nói, "Hai người nói gì cháu đều nghe thấy cả rồi."

 Mạc Bình Giang cau mày, Mạc Bình Sơn thì không để bụng, thấp giọng nói, "Con nghe được cũng tốt, bây giờ con biết ba và nhà họ Thẩm có nhiều thù hận thế nào rồi. Ba ghét con bé An Noãn đạo đức giả đó, cho dù thế nào ba cũng không cho phép hai đứa ở bên nhau, con từ bỏ ý định đi."

 Mạc Trọng Huy cười lạnh, "Tình cảm của con không phải do ba định đoạt. Hôm nay con về cũng chỉ là nói cho mọi người một tiếng, con và An Noãn đang xem ngày, chuẩn bị kết hôn."

 "Con dám!" Mạc Bình Sơn nghiến răng nghiến lợi.

 Vẻ mặt Mạc Trọng Huy điềm đạm, cực kỳ bình tĩnh nói, "Ba nói con có dám hay không? Năm đó ông nội vẫn còn sống, con đã có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạc, bây giờ ông nội không còn, ba cảm thấy còn có chuyện gì con không dám làm à?"

 Mạc Bình Sơn siết chặt hai tay lại, sắc mặt tái xanh.

 "Hôm nay con đến, thứ nhất là báo cho mọi người biết con và Noãn Noãn chuẩn bị kết hôn, thứ hai là nhắc nhở ba đừng làm hại An Noãn, không chỉ Thẩm Diệc Minh sẽ không bỏ qua cho ba, con cũng sẽ không tha thứ. Ngoài ra, con cũng nhắc nhở hữu nghị, ba không phải là đối thủ của Thẩm Diệc Minh đâu. Ông ta có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay không phải dựa hết vào nhà họ Thẩm và nhà họ Tiết mà còn dựa vào cả năng lực của bản thân ông ta. Nếu như ba không muốn chết quá khó coi thì con khuyên ba buông tay ngay đi, đừng đấu nữa."

 Mạc Bình Sơn nghiến răng nghiến lợi, "Cút! Cút đi cho tao! Tao không muốn nhìn thấy đứa con bất hiếu này nữa!"

 Mạc Trọng Huy không nói gì, không quay đầu lại xoay người rời đi.

 Hắn lái xe mãi, lại không tự chủ được lái đến nhà họ Thẩm.

 Nhìn đồng hồ, đã 0 giờ rồi. Cái đồng hồ này là vật đính hôn năm đó cô tặng hắn, hắn luôn mang theo bên người.

 Hắn lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của cô, sau đó lại xóa đi, rồi lại ấn lại, động tác như vậy không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.

 Hắn rất nhớ cô, nhưng lại sợ cô đã nghỉ ngơi, loại tâm tình mâu thuẫn này thật khiến người ta khó chịu.

 Hắn không biết, lúc này An Noãn nằm ở trên giường cũng đang lăn qua lăn lại không ngủ được.

 An Noãn trở mình hai cái, cô cũng không nghĩ xem bây giờ là mấy giờ, chỉ muốn nghe giọng hắn, cô cầm điện thoại lên gọi cho hắn.

 Không ngờ đầu kia lập tức nghe ngay.

 An Noãn cười hì hì nói, "Mạc Trọng Huy, mấy giờ rồi anh còn chưa ngủ, anh có biết em là người giám sát anh không hả?"

 Mạc Trọng Huy nhìn về phía phòng cô ở tầng hai nhà họ Thẩm, cười nói, "Nhớ em không ngủ được."

 "Mạc Trọng Huy, anh bớt mồm mép láu lỉnh đi cho em, nói không chừng bây giờ đang có người đẹp tuyệt sắc nằm bên cạnh anh ấy chứ."

 "Ồ, bây giờ em có thể đi kiểm tra một chút."

 An Noãn hừ lạnh, "Anh đừng nghĩ em là con ngốc nữa, đợi em chạy đến Shine, anh còn không thu dọn xong hiện trường rồi à?"

 Mạc Trọng Huy càng cười lớn hơn, "Bây giờ em có thể kiểm tra ngay, anh ở bên ngoài nhà em."

 An Noãn nhảy khỏi giường, chạy đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài, thật sự thấy xe của Mạc Trọng Huy đậu ở phía xa.

 "Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à, bây giờ là mấy giờ rồi? Anh không ngủ, anh có để cho người ta ngủ không hả?"

Next chapter