webnovel

Chương 384: Ân oán đời trước (5)

Editor: Nguyetmai

"Chưa, vừa đại chiến mấy hiệp với Cố Thu, thời gian ăn cơm bị mang ra để chiến đấu hết rồi."

An Noãn đỏ mặt lên.

Mạc Trọng Huy không nghe nổi nữa, đấm mạnh lên vai Thẩm Thần Bằng, gầm nhẹ, "Chú ý lời nói của cậu."

"Chậc chậc, giả vờ cái gì chứ? Tôi không tin hai người yêu đương đơn thuần, bớt giả bộ thanh khiết trước mặt tôi đi, mọi người đều là người lớn rồi."

 Mạc Trọng Huy gọi người đưa bữa tối lên, ba người ngồi ở phòng ăn dùng bữa.

 Thẩm Thần Bằng buồn bực nói, "Tôi còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, sớm biết đã dẫn Cố Thu nhà tôi đến, vừa vặn đủ một bàn mạt chược."

 An Noãn im lặng thở dài trong lòng, gắp chút thức ăn vào bát Thẩm Thần Bằng, dịu dàng nói, "Anh, anh ăn nhiều một chút."

 Thẩm Thần Bằng ngứa ngáy, "Sao lại đối với anh tốt như vậy? Tốt đến nỗi anh không thích ứng được."

"Gần đây có phải ngày nào anh cũng ở bên Cố Thu không?"

Thẩm Thần Bằng trả lời rất sảng khoái, "Đúng thế, anh đã dọn đến chung cư của cô ấy rồi. Người phụ nữ đó ngang ngược y như em vậy, bảo cô ấy dọn đến chỗ anh, chết cũng không chịu, còn cáu gắt với anh. Hết cách rồi, anh chỉ đành thỏa hiệp, dọn đến cái chung cư nhỏ chim không buồn ị của cô ấy, ngày nào đi làm tan làm cũng phải lái xe một tiếng, bị tắc đường thì thôi xong luôn."

 Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, tuy là oán hận nhưng trong mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, "Có thể làm thế nào chứ? Ai bảo anh yêu cô gái kỳ cục như vậy, tự chuốc lấy phiền phức."

 "Anh, anh ở bên Cố Thu, đã từng nghĩ đến sau này chưa?"

 Nụ cười trên mặt Thẩm Thần Bằng lập tức cứng lại, chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ đến, bởi vì không có tương lai.

 "Thật ra hôm nay em tìm anh ra ngoài là bởi vì người nhà đã hành động rồi, trong nhà đang định để anh và cô Doãn gặp nhau. Bác dâu nói với em, nếu như anh còn u mê không tỉnh ngộ, Cố Thu sẽ xui xẻo."

 Tay cầm đũa của Thẩm Thần Bằng nổi đầy gân xanh.

 "Anh, em có thể hiểu được tình yêu của anh đối với Cố Thu, nhưng nếu như anh còn yêu nữa, Cố Thu sẽ phải trả giá lớn. Anh hiểu ý em chứ?"

 Thẩm Thần Bằng đứng phắt dậy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, "Em là thuyết khách gia đình sai đến à? Vậy chỉ có thể nhờ em chuyển đến bọn họ một câu, anh sẽ không vứt bỏ Cố Thu. Nếu như bọn họ thật sự khiến Cố Thu trả giá lớn, vậy bọn họ cũng sắp mất đứa con trai này rồi."

 Thẩm Thần Bằng nói xong xoay người rời đi.

 An Noãn chạy đi ngăn anh ta lại, "Anh, em không phải là thuyết khách, em chỉ muốn tốt cho anh, tốt cho Cố Thu. Em không muốn bọn họ làm hại Cố Thu. Anh biết rõ nhà họ Thẩm sẽ không tiếp chấp nhận Cố Thu, anh biết rõ hai người không có tương lai, anh buông tay đi. Bây giờ anh buông tay Cố Thu còn có thể sống cuộc đời yên bình, nhưng nếu như anh u mê không tỉnh ngộ, bọn họ thật sự sẽ làm hại Cố Thu. Vì chia rẽ hai người, em tin rằng cái gì bọn họ cũng làm được."

 Con ngươi đen thẫm của Thẩm Thần Bằng lạnh như băng, anh ta thản nhiên nói, "An Noãn, em và Huy cũng từng yêu nhau rất gian khổ, em biết rõ cảm giác buông tay thế nào. Nếu như bây giờ ba anh bảo em buông tay, em có làm được không?"

 "Chúng em không giống anh!"

 "Có cái gì không giống nhau, đều là bị gia đình phản đối." Thẩm Thần Bằng gầm lên, "An Noãn, anh nói cho em biết, em đừng đắc ý quá sớm, khả năng anh và Cố Thu ở bên nhau còn lớn hơn khả năng em và Huy ở bên nhau. Em có biết ba anh luôn bất hòa với nhà họ Mạc không? Từ sau khi ông nội Huy qua đời, ông ấy luôn muốn xử lý nhà họ Mạc. Ông ấy cũng đang hành động rồi, sớm muộn sẽ có một ngày em và Huy sẽ đứng ở hai phía đối lập nhau, cho nên, có thời gian làm thuyết khách cho bọn họ, em vẫn nên quý trọng thời gian hai người bên nhau đi."

 An Noãn bị anh ta nói mà ngẩn ra. Cô ngây ngốc đứng ở đó, cả người run rẩy.

 Mạc Trọng Huy không vui đi qua, đau lòng kéo cô vào trong lòng, gầm nhẹ với Thẩm Thần Bằng, "Bị tình yêu che tim, cậu đã không phân rõ ai là người tốt ai là kẻ xấu rồi. Từ khi biết người nhà cậu muốn đối phó Cố Thu, cô ấy luôn rất lo lắng rất khó chịu."

Thẩm Thần Bằng mím môi, khẽ nói một câu, "Xin lỗi, là tôi quá kích động, xin để tôi yên tĩnh một chút."

 Nói xong anh ta chạy ra khỏi phòng.

 Cơ thể An Noãn vẫn lạnh như băng, cô nắm tay Mạc Trọng Huy, run giọng hỏi: "Điều anh ấy nói có phải là thật không? Bác em muốn đối phó với nhà họ Mạc à?"

 Mạc Trọng Huy mấp máy môi.

 An Noãn lớn tiếng gầm lên, "Mạc Trọng Huy, nói thật với em đi!"

 Hắn khẽ gật đầu, thản nhiên nói, "Ân oán đời trước, bác em và ba anh cùng bác cả anh luôn bất hòa, nhưng ông nội anh và ông ngoại em là bạn cũ nhiều năm. Lúc ông nội anh còn, người hai nhà còn có thể giữ quan hệ tốt. Sau khi ông nội anh mất, bác hai em không có bất cứ đắn đo gì nữa."

 "Vậy chúng ta làm thế nào?" Giọng An Noãn gần như đang run rẩy.

 Mạc Trọng Huy kéo cô vào trong lòng, ôm chặt cô.

 "Nhóc con, đồng ý với anh, cho dù hai dòng họ chúng ta tranh đấu như thế nào, quyết liệt như thế nào, trái tim em phải kiên định từ đầu đến cuối, kiên định ở bên anh. Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, em là của anh, anh là của em, chúng ta vĩnh viễn không xa rời."

 An Noãn ôm chặt eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, giọng nói buồn bực, "Em về khuyên bác hai em."

 Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, không biết làm sao nói, "Ngốc, chuyện chính trị, ân oán đời trước, không phải mấy câu nói của em là có thể khuyên được. Bác hai của em có thương em thế nào cũng sẽ không vì em mà thay đổi lập trường chính trị của bác ấy."

 "Đời trước có ân oán gì?"

 "Nói thật, anh cũng không biết."

 Đêm hôm đó, An Noãn không về nhà, gọi điện thoại báo cáo cho ông cụ Thẩm. Hình như ông cụ Thẩm không vui lắm, chỉ khẽ oán trách một câu, "Còn chưa kết hôn, thế nào cũng phải về nhà chứ."

 "Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ về."

 Sau đó ông cụ Thẩm cũng không nói gì nữa, chỉ lắc đầu thở dài.

 An Noãn cảm thấy hình như ông ngoại cất giấu rất nhiều tâm sự, luôn là dáng vẻ muốn nói gì đó với cô, nhưng lại mãi không nói.

 Buổi tối lúc Mạc Trọng Huy tắm, An Noãn nhận được một cuộc điện thoại, vốn dĩ không muốn nghe, nhưng tiếng chuông cứ vang mãi.

 Cô ấn nút nghe, giọng nói đầu kia có chút quen thuộc.

 "An Noãn, bác là Mạc Bình Giang, bác cả của Huy."

 An Noãn run lên, vội vàng nói, "Cháu chào bác cả. Bác tìm Mạc Trọng Huy ạ? Anh ấy đang tắm, cháu bảo anh ấy tắm xong gọi điện lại cho bác nhé."

 Đầu kia cười nói, "Bác không tìm nó, bác tìm cháu."

 An Noãn ngẩn ra.

 "Ngày mai có thời gian không? Bác muốn gặp riêng cháu một lần."

 "Vâng ạ."

 "Bác bảo tài xế của bác ngày mai tới đón cháu."

 "Không cần đâu, bác nói địa chỉ, cháu tự đi."

 Đầu kia hơi dừng lại một chút, sau đó nói, "Chỗ cũ hôm nay đi."

 Cuối cùng, ông nhắc nhở cô, "Chuyện này đừng nói cho Huy biết."

Next chapter