webnovel

Chương 348: Đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy (5)

Editor: Nguyetmai

Điện thoại có tín hiệu rất lâu mới thấy đầu bên kia nhận cuộc gọi, bên kia có vẻ rất ồn ào.

An Noãn cau mày hỏi: "Anh đang ở chỗ nào vậy?"

"Đang ăn nhậu với một đám anh em."

"Anh uống rượu?"

"Uống một ít, tửu lượng của anh quá tốt nên vẫn còn đang hoàn toàn tỉnh táo đây, có chuyện gì sao?"

"Em muốn nhờ anh giúp một chuyện, em và Lâm Dịch Xuyên định mua một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh, anh có quen người nào không, giúp em mua một căn."

"Mua nhà? Dùng để kết hôn à? Con bé ngốc, em cho rằng bác hai nhà em có thể để em dọn ra khỏi nhà họ Thẩm à? Lâm Dịch Xuyên mà dám mua nhà ở Bắc Kinh rồi chiếm em làm của riêng thì chắc chắn ông già đó sẽ đánh chết anh ta đấy."

Còn nói là không say, nói câu nào cũng giống như kẻ say đang nói ấy.

"Anh say rồi, để hôm khác em gọi lại cho anh."

"Anh không say, anh rất tỉnh táo. Nếu em muốn mua nhà thì cứ đi tìm Huy đi, trong tay cậu ta có nhiều nhà lắm, có thể bớt giá được cho em, mà có khi lại tặng luôn cho em làm quà cưới cũng chưa biết chừng."

An Noãn không nghe nổi nữa, không thèm chào hỏi đã cúp điện thoại.

Buổi chiều An Noãn không đi tìm nhà mà đưa Tảo Tảo đến khu vui chơi.

Vui chơi là thiên tính của trẻ con, mỗi lần đưa Tảo Tảo đến khu vui chơi, thằng bé đều chơi vô cùng vui vẻ.

An Noãn ngắm nhìn thằng bé cũng cảm thấy thỏa mãn.

Đến tối về nhà họ Thẩm ăn cơm chiều, Thẩm Thần Bằng cũng về nhà, Thẩm Diệc Minh không có ở nhà, cái tên không sợ trời không sợ đất này, không biết là anh ta say thật hay đang giả vờ say nữa.

Trên bàn cơm, Thẩm Thần Bằng ngồi nhạo báng An Noãn: "Nghe nói em gái phải lập gia đình hả, anh trai đây có phải nên giúp em chuẩn bị đồ cưới không?"

An Noãn nhíu mày, không thèm để ý đến anh ta.

"Ông nội, nhà họ Thẩm ta gả cháu gái đi thì phải làm hôn lễ cho hoành tráng chứ."

Ông cụ Thẩm tức giận, nói: "Cháu quản lý tốt cái thân cháu đi là được, còn chưa thấy yêu đương gì kia kìa."

"Ai nói cháu không yêu đương gì, chỉ là bị các người nhẫn tâm chia rẽ thôi. Mà bây giờ đúng là không yêu đương gì thật, người ta đã tìm được người đàn ông tốt, chuẩn bị kết hôn rồi kia kìa. Sao đàn bà bây giờ đều vội đi lấy chồng vậy nhỉ, cứ tìm đại một thằng đàn ông rồi đòi cưới luôn."

An Noãn biết anh ta đang ám chỉ Cố Thu, chắc anh ta cũng đã nghe phong phanh chuyện của cô ấy.

"An Noãn, anh phát hiện em rất giống một người bạn của anh, các người đều cố chấp muốn chết, thích chà đạp lên trái tim và lòng tự tôn của đàn ông."

Ông cụ Thẩm nhíu mày, gọi lính cảnh vệ vào đưa Thẩm Thần Bằng về phòng, ông cụ tức giận mắng: "Uống rượu từ trưa đến giờ vẫn không tỉnh táo. Ngọc Lan, con phải quản giáo con của con cho tốt vào."

Tiết Ngọc Lan hoảng sợ nói: "Ba dạy phải lắm, thằng bé này cứ không khiến người ta bớt lo, đợi khi nào nó tỉnh, con nhất định sẽ mắng cho nó một trận."

Thẩm Thần Bằng bị đưa về phòng, anh ta không ngừng gào thét. "Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, tôi biết cô ấy phải lập gia đình, cái thằng kia còn rất bình thường nữa, chỉ là một công chức nhỏ mà thôi, tôi có thể bóp chết nó dễ dàng như bóp một con kiến vậy, đến cả người đàn bà của tôi mà cũng dám cướp, ông đây không tha cho nó…"

Thẩm Thần Bằng càng mắng càng khó nghe.

Dường như tình yêu có thể khiến cho người ta mất lý trí.

Thẩm Thần Bằng phải yêu sâu đậm đến mức độ nào mới thất thố như vậy chứ.

Đến đêm, giúp Tảo Tảo rửa mặt xong, An Noãn ôm thằng bé lên giường, dỗ nó ngủ.

Sau đó An Noãn sang phòng của Thẩm Thần Bằng, định xem anh ta thế nào.

Tiết Ngọc Lan cũng đang ở phòng của anh ta, lúc này Thẩm Thần Bằng đang nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, miệng lẩm nhẩm cái tên "Cố Thu".

Tiết Ngọc Lan ngồi bên cạnh quệt mắt, chắc có lẽ bà ấy đang đau lòng con trai mình.

"Bác gái." An Noãn nhẹ nhàng vỗ bả vai Tiết Ngọc Lan.

Tiết Ngọc Lan nhìn sang, than thở với cô: "Thằng bé này, sao lại yêu sâu như vậy?"

"Bác gái, anh họ và cô gái tên Cố Thu kia thật sự không có khả năng sao?"

Tiết Ngọc Lan lắc đầu, "Không thể được, bác hai cháu sẽ không bao giờ đồng ý đâu."

An Noãn khẽ thở dài, cô không thể nói được cái gì.

Tiết Ngọc Lan đột nhiên cầm chặt tay của cô, nói gấp gáp: "Noãn Noãn, Thần Bằng thật sự rất thích cô em gái là cháu, cháu nhất định phải giúp bác gái khuyên nhủ nó một chút."

An Noãn nghiêm túc gật đầu. "Bác gái, bác yên tâm đi, cháu hiểu rồi."

"Bác về phòng trước, Noãn Noãn cũng đi nghỉ sớm đi, có phải dạo gần đây cháu quá mệt mỏi không mà nhìn khí sắc không được tốt lắm."

An Noãn cười trả lời: "Cháu không sao, cháu khỏe lắm ạ."

Tiết Ngọc Lan đi rồi, An Noãn ngồi trong phòng Thẩm Thần Bằng một lúc lâu.

Ngồi cạnh giường của anh ta, cô đột nhiên nghĩ tới Mạc Trọng Huy, không biết lúc Mạc Trọng Huy nhớ cô có giống như thế này không.

An Noãn giúp Thẩm Thần Bằng kéo lại chăn, đột nhiên tay cô bị nắm thật chặt, Thẩm Thần Bằng ú ớ: "Cố Thu, đừng rời bỏ anh, đừng kết hôn với người khác, đừng…"

An Noãn hít sâu một hơi, rút tay mình ra rồi rời khỏi phòng của Thẩm Thần Bằng.

Hôm sau, Thẩm Thần Bằng tỉnh lại, anh ta đã tỉnh táo hoàn toàn, trước tiên chạy đi chúc mừng An Noãn chuẩn bị kết hôn, sau đó hỏi cô: "Có phải hôm qua anh đã nói sai lời gì ở trước mặt ông nội không?"

An Noãn cố ý dọa anh ta. "Anh nói nhiều lắm, ông ngoại bị anh làm cho giận điên lên."

Thẩm Thần Bằng cuống quýt: "Anh nói cái gì?"

"Anh nói anh rất yêu Cố Thu, nhưng Cố Thu lại muốn kết hôn cùng người khác nên anh sống không bằng chết. Anh còn nói mình muốn bóp chết cái tên công chức nho nhỏ kia còn đơn giản hơn bóp một con kiến. Anh còn nói anh muốn cướp lại Cố Thu…"

"Xong." Thẩm Thần Bằng vỗ đầu mình. "Sao anh lại nói những lời vớ vẩn này nhỉ? An Noãn, em giúp anh đi xin ông nội đi, để ông nội đừng kể lại những lời này cho ông già nhà anh biết, nếu không thì Cố Thu xong đời."

An Noãn hơi ngạc nhiên, thì ra đến lúc này mà trong lòng anh ta vẫn cân nhắc cho Cố Thu.

"Anh, anh nói xem vì sao những người yêu nhau lại không thể đến được với nhau?"

Thẩm Thần Bằng suy tư một lúc rồi nói: "Anh với Cố Thu là bởi vì thân phận bối cảnh chênh lệch quá lớn nên không thể đến được với nhau. Còn em và Huy thì là bởi vì em thái quá, em ích kỷ mà ra. Huy gặp được em đúng là xui xẻo tám đời. Đúng rồi, chuyện em nói em muốn mua nhà ở đó, anh đã nói với Huy rồi, cậu ta bảo em trực tiếp đến tìm cậu ta đi. Nói cho em biết, nếu em muốn mua được căn nhà tốt nhất ở Bắc Kinh, thì chỉ có đi tìm cậu ta thôi."

"Anh lắm miệng vừa thôi!" An Noãn đánh cho anh ta một cú, tức giận dắt Tảo Tảo xuống nhà.

Lúc đang ngồi ăn sáng, điện thoại An Noãn bỗng nhiên đổ chuông, cô lấy ra nhìn thì thấy trên màn hình hiện dãy số của Mạc Trọng Huy.

Mặt cô đỏ gay, không biết là đang khẩn trương sợ hãi cái gì.

"Cháu đi nghe điện thoại."

An Noãn cầm điện thoại đi ra chỗ khác, điện thoại vừa kết nối, cô đã hét lên với người ở đầu bên kia. "Mạc Trọng Huy, anh có thôi đi không, xin anh đừng làm phiền tôi nữa!"

Đầu bên kia im lặng.

"Không có việc gì thì tôi tắt máy, nếu anh lại rỗi hơi như vậy mà gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng chỉ có thể cho số anh vào sổ đen."

Next chapter