webnovel

Chương 255: Nói em yêu anh (2)

Editor: Nguyetmai

"Cô An, cô có thể qua đây một chuyến không? Ngài Mạc kiên quyết đòi xuất viện, nhưng bác sĩ nói anh ấy phải tĩnh dưỡng vài ngày nữa, vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn."

 An Noãn cau mày theo bản năng.

 "Cô An, phiền cô tới đây khuyên anh ấy được không? Chỉ có cô nói anh ấy mới nghe thôi."

 An Noãn nhìn sắc mặt khó coi của ông cụ Thẩm một cái, dứt khoát nói, "Trợ lý Trương, Mạc Trọng Huy không phải là trẻ con nữa, sức khỏe của anh ta bản thân anh ta rõ nhất, phiền anh sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi rất bận."

 Cúp điện thoại rồi, sắc mặt của ông cụ Thẩm tốt lên hẳn, dịu giọng hỏi cô, "Vừa rồi cháu nói tới cháu trai nhà họ Mạc à? Nó làm sao thế?"

 An Noãn thờ ơ đáp một câu, "Anh ta bị bệnh phải nằm viện, bây giờ đang ầm ĩ đòi xuất viện."

 "Nó ầm ĩ đòi xuất viện gọi cho cháu làm gì?" Ông cụ Thẩm hỏi với ý vị sâu xa, rồi cười nói, "Noãn à, ông nhìn Huy lớn lên, ông Mạc đặc biệt chiều đứa cháu bảo bối này, thường dẫn nó theo bên mình. Từ nhỏ Huy đã khác những trẻ bình thường, nó rất yên tĩnh, bạn bè cũng không nhiều. Bây giờ đứa trẻ này làm ăn cũng khá, ổn định có năng lực, nó có thể thành công trong sự nghiệp như vậy, gần như đều do bản thân tự phấn đấu cả."

 "Ông ngoại, ông muốn nói cái gì vậy?" An Noãn cau mày ngắt lời ông.

 Ông cụ Thẩm nắm lấy tay cô, ý tứ sâu xa nói, "Bây giờ ông ngoại chỉ còn một tâm nguyện duy nhất, ông hi vọng cháu có thể tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, như vậy cho dù một ngày nào đó ông chết đi thì cũng có thể nhắm mắt rồi. Ông thấy Huy rất được, biết rõ gốc gác, quan trọng nhất là ông nhìn ra được đứa trẻ đó thật lòng với cháu. Trong xã hội phồn hoa này, đây là điều quý giá hiếm có, ông hi vọng cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ về nó."

 An Noãn rút tay mình ra, khó chịu lẩm bẩm, "Ông ngoại, cháu đã nói rất nhiều lần là cháu có bạn trai rồi."

 Gần như lần nào nói tới chủ đề này, ông cũng sẽ thay đổi sắc mặt.

 Ông cụ sầm mặt xuống, nói một cách rất nghiêm túc, "Nếu như người cháu nói là người đàn ông nước Anh đó, ông kiên quyết không đồng ý đâu, trừ khi cậu ta đồng ý vì cháu mà tới Trung Quốc để phát triển, nếu không cháu đừng có mơ lấy chồng ngoại quốc."

 "Ông ngoại…"

 Ông cụ Thẩm xua tay, "Vấn đề này tới đây là kết thúc, sau này không được nhắc đến cái cậu người Anh đó trước mặt ông nữa."

 "Ông ngoại, ông không thể không nói lý lẽ như vậy được, đến gặp anh ấy ông còn chưa gặp nữa, làm sao có thể phủ định anh ấy như vậy?"

 Ông cụ hừ một tiếng khó chịu, "Thứ ông phủ định không phải là con người cậu ta, cho dù cậu ta có tốt thế nào đi nữa, có bản lĩnh thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không để cháu lấy chồng ngoại quốc đâu. Không dễ dàng gì mới tìm được cháu về, nếu như ông lại mất cháu lần nữa, không bằng lấy dao giết ông đi còn hơn."

 An Noãn thở dài một tiếng trong lòng, bất lực không thôi.

Cô khoác tay ông cụ Thẩm đi về, trên đường chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, lần này là Lý Hân Như gọi tới.

 An Noãn ấn nút nghe máy, đầu bên kia truyền tới tiếng khóc, "Chị An Noãn, chị có thể tới đây với em không? Em mệt mỏi quá, em rất buồn!"

 An Noãn nhìn về phía ông cụ Thẩm, hiếm khi thấy ông rộng lượng, cười rồi vỗ vỗ tay cô, "Nếu như thật sự có chuyện cần làm thì đi đi, về sớm một chút."

***

An Noãn đến quán cà phê, khung cảnh ở quán cà phê có chút quen thuộc. Cô không kịp nghĩ quá nhiều, nhìn thấy Lý Hân Như nằm sấp trên bàn khóc, bên cạnh không có ai, tiếng khóc vô cùng thê lương, khiến cho mọi người liên tiếp đưa ánh nhìn đồng cảm về phía cô ấy. 

An Noãn ấn mạnh ấn đường, bước chân có chút nặng nề đi đến bên cạnh, ngồi ở phía đối diện với cô ấy.

Lý Hân Như nắm chặt lấy tay cô, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, "Chị An Noãn, em buồn lắm, anh ấy không thích em một chút nào hết, nhưng em lại rất thích anh ấy."

 "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

 Lý Hân Như vừa dùng khăn giấy lau nước mắt, vừa nói một cách rất đáng thương, "Hôm nay mới sáng sớm em đã đích thân vào bếp nấu cho anh ấy bát mỳ, vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho anh ấy, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên em vào bếp. Lúc em mang mì tới bệnh viện, anh ấy không ăn lấy một miếng mà còn hất đổ hết. Chị nói xem có phải anh ấy không yêu em, không yêu em một chút nào hết không?"

 An Noãn nhất thời không nghĩ ra được câu an ủi nào cả.

 "Em và anh ấy ở bên nhau hoàn toàn là do người nhà anh ấy tác hợp. Hai năm trước em tới Bắc Kinh du lịch, trên đường gặp một ông cụ bị bệnh, em đưa ông ấy tới bệnh viện. Ấn tượng đầu tiên về em với ông ấy vô cùng tốt, ở bệnh viện, ông ấy hứa là sẽ giới thiệu cháu trai của ông ấy cho em làm quen. Ban đầu em cũng chỉ xem như ông ấy nói đùa thôi, nhưng khi cháu trai ông ấy tới bệnh viện, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã thật sự bị mê hoặc rồi. Em chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào lại đẹp trai như vậy, sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên em có cảm giác tim đập thổn thức, trước giờ em chưa từng tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã yêu anh ấy sâu đậm rồi."

Nội tâm An Noãn bị tác động mãnh liệt.

 Cảm giác này cô rất rõ, nhiều năm về trước cô cũng yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên như vậy, không hề khoa trương, từ cái nhìn đầu tiên đã yêu ngay rồi.

"Ban đầu người nhà em không đồng ý, ông nội không nỡ gả em tới Bắc Kinh, hi vọng em có thể ở lại bên cạnh ông. Nhưng em lại bướng bỉnh, đã nhận định là anh ấy rồi thì cả đời này chính là anh ấy. Ông nội không còn cách nào khác đành đồng ý. Nhưng anh ấy không muốn qua lại với em, cho dù em có theo đuổi anh ấy thế nào, cho dù ông nội anh ấy có ép anh ấy thế nào anh ấy cũng không chịu ở bên em."

 Lý Hân Như càng nói càng đau lòng, dùng sức lau nước mắt.

 "Vì anh ấy, gần như tuần nào em cũng bay từ Hồng Kông đến Bắc Kinh, cho dù là bay đến Bắc Kinh chỉ để nhìn anh ấy một cái cũng cảm thấy không gì hạnh phúc bằng, trong lòng rất thỏa mãn. Hình như ông trời bị em làm cảm động, cách đây không lâu anh ấy lại đột nhiên đồng ý qua lại với em, thậm chí còn tổ chức lễ đính hôn. Hạnh phúc này tới quá đột ngột, em thật sự tưởng rằng mình đang nằm mơ. Đến khi anh ấy đeo chiếc nhẫn đó vào tay em, em mới tin đây là sự thật."

"Thời gian qua, em thật sự rất hạnh phúc rất vui vẻ, em chỉ muốn ngày ngày bay tới Bắc Kinh, ngày nào cũng ở bên cạnh anh ấy, có thể nhìn thấy anh ấy. Lòng người chính là như vậy, vĩnh viễn không có lúc nào thỏa mãn cả, đã được đính hôn với anh ấy như ý muốn rồi, em lại càng hi vọng anh ấy có thể yêu em nhiều hơn chút nữa. Em bắt đầu suy tính thiệt hơn, vì một vài chuyện nhỏ mà so đo tính toán. Có thể là vì tính cách của em như vậy không tốt, anh ấy bắt đầu thấy em phiền phức. Chị An Noãn, tính cách của em có phải rất dễ khiến người ta chán ghét không?"

 An Noãn ra sức lắc đầu, hơi cảm tính nói, "Không, cô rất tốt, rất lương thiện, rất hoàn mĩ, nhưng cái tốt của cô cần phải lĩnh hội dần dần, cho anh ấy một chút thời gian, anh ấy nhất định sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô, yêu cô, trân trọng cô."

 "Cảm ơn chị, nói ra được những điều trong lòng, bây giờ em thấy khá hơn nhiều rồi. Chị An Noãn, thật sự cảm ơn chị. Từ nhỏ em đã không có bạn bè gì, ông nội chưa bao giờ cho phép em giao lưu với người khác, ông sợ tất cả mọi người đều vì tiền của nhà em mới tiếp cận em. Cho nên em vẫn luôn rất cô đơn. Cảm ơn chị, chị là người bạn đầu tiên của em."

 An Noãn có chút không thoải mái, thì ra người có tiền cũng có phiền não của họ, thậm chí còn phiền não hơn người bình thường rất nhiều.

 "Chị An Noãn, chị đi dạo phố cùng em đi, mỗi lần tâm trạng em không tốt em đều thích làm như vậy, em còn thích tiêu tiền của anh ấy nữa, mỗi lần tiêu tiền của anh ấy, em đều cảm thấy em là người phụ nữ của anh ấy, là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh ấy."

Next chapter