webnovel

Chương 234: Mạc Trọng Huy, anh đã làm gì tôi? (1)

Editor: Nguyetmai

"Cô đừng thấy lão Lâm ngầu, bề ngoài đẹp trai hơn người mà lầm, cô không biết đâu, trước kia lúc học đại học, cậu ta thường xuyên không tắm, mọi người đều chê cậu ta đấy."

An Noãn có chút xấu hổ, đây quả thực không phải Lâm Dịch Xuyên mà cô biết. Chẳng lẽ Lâm Dịch Xuyên ưa sạch sẽ ở trước mặt cô đều là giả vờ sao?

"Tôi lại nói cho cô biết thêm một bí mật nhỏ nhé, trước kia lúc học đại học lão Lâm yêu hoa khôi trường, sau đó hoa khôi trường có thai trước khi cưới, nhưng đứa bé không phải là con của lão Lâm, vậy là bị cắm sừng rồi."

Da đầu An Noãn tê tê.

Cuối cùng Hứa Vĩ Thần không chịu nổi nữa, mắng, "Lão Cao, cậu có tin cậu còn nói nữa, lão Lâm sẽ phi tới đây tẩn cho cậu một trận ra trò không hả?"

Hứa Vĩ Thần lại chuyển hướng qua An Noãn, "Nhóc con, cô đừng tin lời cậu ta, tên này xấu xa lắm, cậu ta có xích mích với lão Lâm nhà cô. Trước kia cậu ta mới là người thích hoa khôi trường, nhưng hoa khôi trường luôn mê mệt lão Lâm nhà cô, có điều lão Lâm nhà cô không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu không bây giờ cũng đã không chọn cô rồi."

An Noãn trợn mắt, lười phản ứng với anh ta.

Đợi khoảng một tiếng, Thị trưởng mới lững thững tới, sau lưng còn có hai người nữa, ông ta còn rất hách dịch, "Thật xin lỗi các vị, vừa rồi có việc nên phải nán lại, đợi lát nữa tôi tự phạt ba ly. Giới thiệu với mọi người hai người, vị này là tổng giám đốc Lục của công ty TNHH kiến trúc Kinh Hạ, vị này là cô Lưu nhà thiết kế của Kinh Hạ, con bé cũng là cháu gái tôi, ở giới kiến trúc vẫn hy vọng các vị quan tâm nhiều hơn."

An Noãn, Hứa Vĩ Thần, Cao Viễn đều ngớ ra.

Một bữa cơm, ý của lãnh đạo đã rất rõ ràng, để cho hai công ty bọn họ biết khó mà lui. Có lẽ ông ta cũng sợ thực lực quá chênh lệch, đến lúc đó hành động ngầm quá lộ liễu.

An Noãn giận đến nỗi có chút không thở nổi, thói đời này thật sự làm cho người ta bức bách.

"Xin lỗi, tôi vào phòng vệ sinh một chút."

An Noãn muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Thật ra thì cô cũng không xem trọng hạng mục này, nhưng cô không muốn Hứa Vĩ Thần buồn.

An Noãn vào phòng vệ sinh rất lâu, lúc đi ra, cô bất ngờ gặp Thẩm Thần Phong, công tử nào đó đang trêu ghẹo người đẹp bên ngoài nhà vệ sinh nữ.

Nhìn thấy An Noãn, anh ta hơi lúng túng đuổi người đẹp đi, làm hại người đẹp liên tục lườm An Noãn.

"Em gái, sao em lại ở đây? Lại có tiệc xã giao à?"

An Noãn khẽ gật đầu.

Thẩm Thần Phong thành thục khoác cánh tay dài lên vai cô, "Anh nói em này, chỉ cần em trở lại nhà họ Thẩm làm thiên kim đại tiểu thư, đâu cần lưu lạc tới mức uống rượu cười nói xã giao ở bên ngoài, ông mà nhìn thấy bộ dạng này của em chắc lại buồn mất. Lúc nào em có thể về thăm ông thế, ông nhớ em sắp điên rồi."

An Noãn bĩu môi, cũng không nói gì.

"Sao lại không vui như vậy, ai bắt nạt em? Anh trả thù cho em."

An Noãn mặt ủ mày chau nói, "Không có gì, chỉ là hành động ngầm của hạng mục thư viện công cộng quá lộ liễu làm người ta tức giận thôi. Hứa Vĩ Thần đã cố gắng rất lâu, muốn dùng thực lực lấy được thiết kế của hạng mục này, nhưng mà một công ty khác cạnh tranh với công ty chúng tôi, tổng giám đốc công ty đó là cháu rể ruột của Thị trưởng, nhà thiết kế là cháu gái ruột của Thị trưởng, chúng tôi hoàn toàn hết cửa rồi. Thật quá đáng, nếu đã như vậy sao không trực tiếp thầu luôn đi, còn công khai gọi thầu cái gì."

Thẩm Thần Phong nghe vậy nổi hứng, chỉ đầu cô, cười nói, "Đầu em là đầu heo à, người ta là cháu gái ruột của Thị trưởng, em còn là cháu gái ruột của đại Boss hàng đầu nữa kìa. Người ta có thể lợi dụng quan hệ, em lại không thể nghĩ cách hay sao? Chỉ cần em gọi điện thoại cho bác hai của em hoặc là trực tiếp gọi cho ông, còn ai dám trèo lên đầu em nữa? Không muốn sống nữa chắc!"

An Noãn bặm môi, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ sẽ dây dưa chuyện làm ăn với nhà họ Thẩm.

"Thẩm Thần Phong, anh đừng có quản chuyện này."

"Chuyện này anh quản là cái chắc, bọn họ sắp trèo lên đầu nhà họ Thẩm chúng ta rồi, anh còn có thể nhìn mà không quản được hay sao? Đến lúc đó ông mà biết còn không lôi anh ra trút giận hả? An Noãn em tự quyết định đi, để anh gọi điện thoại cho bác hai, hay em gọi điện thoại cho bác hai đây?"

"Bác hai của anh và bác hai của em không phải là cùng một người à?"

Thẩm Thần Phong gõ lên trán cô một cái, trực tiếp cầm điện thoại ra gọi.

An Noãn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thần Phong đã bấm điện thoại.

"Bác hai, cháu Thần Phong đây, cháu gái bác bị người ta bắt nạt rồi."

Lúc này Thẩm Diệc Minh đang khảo sát ở vùng khác, mỗi lần thấy "ông trời con" nhà họ Thẩm gọi điện tới, ông luôn theo thói quen cau mày lại, cho là anh ta lại gây ra chuyện gì, nhờ ông thu dọn cục diện rối rắm rồi, vừa nghe thấy An Noãn bị bắt nạt, ông lập tức nghiêm túc lại.

"Noãn Noãn làm sao?"

"Em ấy đang ở cạnh cháu, để em ấy tự nói với bác nhé."

Thẩm Thần Phong đưa điện thoại cho An Noãn, An Noãn cầm rồi lại có chút luống cuống.

"Noãn Noãn, ai bắt nạt cháu? Nói cho bác biết."

An Noãn mím môi, thấp giọng gọi một tiếng, "Bác."

Vốn dĩ tưởng tiếng "bác" ấy sẽ mắc kẹt ở trong cổ họng, nhưng không ngờ lại dễ dàng gọi ra như vậy.

Thẩm Diệc Minh ở đầu dây bên kia hoàn toàn ngớ ra, một tiếng "bác" kia gần như chạm đến tận trong tâm khảm ông, thật sự còn vui vẻ hơn năm đó Thần Bằng biết gọi ba.

"An Noãn, cháu vừa gọi bác là gì?"

Bị hỏi như vậy, An Noãn lại xấu hổ.

"Cháu không bị bắt nạt, bác đừng nghe Thần Phong nói linh tinh."

Thẩm Thần Phong không chịu để yên, cướp lấy điện thoại, hết sức nghiêm túc nói, "Bác hai, là thế này, không phải gần đây chính phủ định đầu tư hai trăm triệu để xây dựng thư viện công cộng sao..."

Thẩm Thần Phong một hơi kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra một lần, may mà biểu đạt của anh ta rất rõ ràng, Thẩm Diệc Minh lập tức hiểu ngay.

"Thần Phong, cháu để Noãn Noãn nghe điện thoại đi."

"Chậc chậc, có cháu gái rồi liền không coi trọng đứa cháu này nữa."

Thẩm Thần Phong chua chát nói rồi lại đưa điện thoại cho An Noãn.

"Noãn Noãn, cháu yên tâm, chuyện này bác sẽ làm chủ cho cháu, bây giờ bác đang ở vùng khác, ngày mai bác sẽ trở về, cháu chờ bác."

Thật ra thì Thẩm Diệc Minh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong, nhưng ông lại cứ muốn trở về đích thân xử lý chuyện này.

Cúp điện thoại, Thẩm Thần Phong trêu ghẹo nói, "Hay là để anh vào lộ mặt nhé, nói không phải chứ Thị trưởng sợ anh lắm đấy."

An Noãn không cho Thẩm Thần Phong đi vào.

Lúc chia tay, Thẩm Thần Phong đột nhiên kéo tay cô, nói rất nghiêm túc, "Đúng rồi An Noãn, có chuyện này anh muốn nói với em một chút, gần đây ông nội luôn ầm ĩ muốn đến Giang Thành một chuyến, nhưng bác sĩ gia đình nói sức khỏe ông nội không tốt, không thể đi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa. Trong nhà không có ai có thể khuyên được ông cả, nếu như có thể, em trở về khuyên ông một chút đi."

Thấy vẻ mặt An Noãn hơi dãn ra, anh ta tiếp tục nói, "Nói thật, anh cũng rất phản đối cách làm năm đó của ông nội, kiên quyết muốn chia rẽ hai người yêu nhau, nhưng dù sao chuyện cũng qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước. Bao năm nay ông cũng hối hận lắm, ông đã lớn tuổi rồi, không biết còn có thể sống được mấy năm nữa. An Noãn, em hãy tha thứ cho ông một lần đi."

Next chapter