webnovel

Chương 224: Nhận người thân (1)

Editor: Nguyetmai

Ông cụ hơi buồn một chút, nhưng vẫn gượng lên một nụ cười tươi, "Noãn Noãn, cùng ông ngoại trở về nhà ăn một bữa cơm có được không? Trong nhà còn có rất nhiều họ hàng, ông ngoại giới thiệu cho cháu làm quen. Còn có căn phòng của mẹ cháu trước đây, ông ngoại vẫn luôn giữ như vậy, vẫn luôn đợi mẹ cháu trở về."

Có nhiều lúc anh đợi tôi, tôi đợi anh, chúng ta đều đang đợi đối phương bước lên trước. Về sau khi nghĩ lại, người một nhà, hay những con người đang yêu thương nhau có nhất thiết phải quan tâm đến chuyện ai bước lại trước hay không.

"Xin lỗi thủ trưởng, cháu vẫn còn rất nhiều việc phải làm."

Tiếng gọi thủ trưởng đó làm cho trái tim ông cụ như vỡ nát, ông run rẩy nói, "Cháu gái, ông là ông ngoại, không phải thủ trưởng."

"Xin lỗi, cháu không có ông ngoại."

Ông trào nước mắt, "Cháu gái, xin cháu cho ông một cơ hội được đền tội có được không? Thật ra ông đã hối hận từ lâu rồi nhưng vẫn không bỏ được sĩ diện đi tìm mẹ cháu, không ngờ cả đời này cũng không còn gặp được nó nữa. Cháu gái, về bên cạnh ông ngoại có được không? Để ông ngoại đền bù cho cháu thật tốt. Ông nhất định sẽ thương cháu, đối xử tốt với cháu, không để cho bất cứ ai ức hiếp cháu."

An Noãn hít một hơi thật sau, vô cùng nghiêm túc nói với Thẩm Thần Phong, "Tổng giám đốc Thẩm, cả một đội ngũ thiết kế của chúng tôi đang đợi anh mở cuộc họp, mong là anh không chơi chúng tôi."

Thẩm Thần Phong cau mày trầm giọng nói, "Cô đến phòng họp trước đi, mười phút sau bắt đầu cuộc họp."

Lúc này An Noãn mới quay người bước ra khỏi phòng làm việc của anh ta.

Ông cụ đờ người ra ngồi xuống sofa, mất hết cả sức lực.

"Ông nội, ông đừng như vậy, ông cứ như vậy khiến cháu rất khó xử. Ông cũng thấy rồi đấy, nếu như ông thật sự muốn bù đắp cho cô ấy thì cứ âm thầm đối xử tốt với cô ấy, có được không?"

"Không được." Ông cụ ấn trán mình, "Ta muốn con bé ở bên cạnh ta, trong quãng đường còn lại của ta ta muốn có con bé bên cạnh."

"Nhưng mà cô ấy sẽ kết hôn, bạn trai của cô ấy là người Anh, cô ấy không ở lại Trung Quốc được lâu đâu."

Ông cụ lập tức lấy lại tinh thần, "Ta kiên quyết không đồng y cho nó gả cho người Anh, trừ khi cái thằng người Anh đó chấp nhận vì con bé mà từ bỏ công việc ở nước ngoài, đến Trung Quốc phát triển."

Ông cụ này hoàn toàn không có thuốc chữa rồi.

"Cháu gọi điện cho ba cháu đến đón ông trở về, cháu sắp phải mở cuộc họp rồi. Cái tính xấu đó của An Noãn giống hệt ông, cháu còn không qua đó, cô gái đó sẽ nổi nóng cho xem."

An Noãn không còn lòng dạ nào tham dự cuộc họp, lúc phát biểu cô đã mắc rất nhiều sai lầm, ngay cả những số liệu cơ bản nhất cũng báo cáo sai. Cuối cùng không còn cách nào khác cô chỉ có thể tìm Khương Lâm cứu cánh.

Cuộc họp lần này chỉ đơn giản là báo cáo công tác, cuộc họp kéo dài chỉ trong một tiếng đồng hồ đã kết thúc rồi.

Thẩm Thần Phong hiếu khách muốn mời họ cùng ăn trưa nhưng An Noãn lại từ chối.

Bây giờ mối quan hệ giữa họ nhạy cảm như vậy, Thẩm Thần Phong cũng không thể nói được gì nhiều.

Nào có biết rằng khi đi ra khỏi phòng họp, ông cụ vẫn còn chưa về, ba Thẩm Thần Phong đi cùng ông cụ đang đứng đợi bọn họ.

Ông cụ vừa bước lên liền mắng cho Thẩm Thần Phong một trận, "Cuộc cái quái gì mà phải họp lâu như vậy, làm cho cháu ngoại ta đói xỉu mất ta sẽ không tha cho cháu đâu."

Lúc ông cụ nói câu đó cũng may là những người khác đều đã giải tán rồi.

Thẩm Diệc Bác dìu ông cụ bước đến cạnh An Noãn cười nói với cô, "An Noãn, cháu đi ăn với ông ngoại một bữa cơm nhé? Ông cụ đã đợi cháu rất lâu rồi, hôm nay mới xuất viện, vừa ra khỏi bệnh viện ông cụ đã muốn đến thăm cháu. Cho dù trong lòng cháu có hận bao nhiêu thì cháu cũng nên cùng ông ăn bữa cơm này chứ."

"Thật sự rất xin lỗi, cháu có việc phải chạy về công ty, mọi người còn đang đợi cháu."

"Cho dù thế nào thì cũng phải ăn cơm, cháu xem bây giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi."

Thẩm Diệc Bác có khuyên thế nào, từ đầu đến cuối An Noãn vẫn không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng ông cụ hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói, "Được rồi, đừng ép con bé nữa, để nó đi ăn cơm đi, đừng để cứ đói như vậy."

An Noãn nói một câu "xin lỗi", rồi rời đi.

Ông cụ buồn rầu xúc động, "Đứa nhỏ này chắc phải hận ta lắm, cũng khó trách, dù gì mẹ nó cũng do ta gián tiếp hại chết. Rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì đây, con gái đã đi rồi, cháu gái cũng không chịu nhận ta."

Thẩm Diệc Bác thấy ông cụ buồn như vậy chỉ có thể an ủi, "Ba, máu mủ tình thâm, sớm muộn gì An Noãn cũng sẽ nhận chúng ta thôi, cho nó một chút thời gian đi."

Gần đây An Noãn bị chuyện của nhà họ Thẩm quấy nhiễu làm cho buồn bực, ngay cả Hứa Vĩ Thần cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, anh ta quan tâm hỏi cô, "An Noãn, có phải gần đây cô có tâm sự gì không? Sao cứ mất tập trung thế?"

"Đâu có đâu." An Noãn theo bản năng không muốn để cho anh ta biết.

Hứa Vĩ Thần chỉ số liệu trên bản kế hoạch, "Cô tự xem đi, số lẻ cũng có thể tính sai, mấy số liệu còn làm ngược nữa, có chuyện gì thế? Từ lúc nào cô bắt đầu phạm phải loại sai lầm cơ bản này vậy hả?"

An Noãn dùng sức gãi đầu, có chút phát điên.

Hứa Vĩ Thần khẽ thở dài, hòa nhã nói, "Cô đi ngủ một giấc đi, có lẽ là gần đây bị mệt mỏi rồi, tôi sẽ sửa lại những lỗi sai này cho cô, đừng gây áp lực quá lớn cho mình."

"Hứa Vĩ Thần, cảm ơn anh."

An Noãn nói chân thành rồi trở về phòng của mình.

Tắm rửa xong, cô nằm lên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô cầm tấm ảnh của Tảo Tảo trên đầu giường lên, nhìn kỹ bộ dạng đáng yêu của nó, hình như chỉ có như vậy thì trái tim cô mới có thể từ từ yên ổn lại. Những năm này, may mà có Tảo Tảo khiến cho cuộc sống của cô tràn đầy tiếng cười. Cô toàn tâm toàn ý cho đi, cũng đổi lấy sự gắn bó thân thiết của nó.

Ban đầu Hứa Vĩ Thần luôn lén hỏi cô, "An Noãn, cô thật lòng với Tảo Tảo sao? Chẳng lẽ cô không hề để ý chuyện mẹ nó là một vũ nữ à?"

Từ trước đến nay An Noãn chưa từng để ý, chỉ coi nó như món quà ông trời tặng cho cô, coi nó như con trai ruột của mình.

Đứa bé mang đến cho cô quá nhiều rung động và vui vẻ, chơi đùa cùng với nó, ngày nào cô cũng rất mãn nguyện, gần như không có thời gian đi suy nghĩ chuyện quá khứ nữa.

An Noãn ôm bức ảnh của Tảo Tảo vào lòng, tự nhủ với mình, cố gắng làm việc, sớm ngày trở lại bên cạnh ba con bọn họ, không cần nghĩ những chuyện khác nữa.

Hạng mục đầu tư hợp tác với Thần Phong đã đến gần giai đoạn chót, sau đó cô lại đến công ty họp thêm mấy lần, Thẩm Thần Phong đã không còn quấn lấy cô nữa. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy không hiểu ra sao, hai người xa lạ đột nhiên có quan hệ huyết thống, đổi thành ai cũng không có cách nào thích ứng ngay được.

Bây giờ An Noãn đang đẩy nhanh tốc độ suốt đêm, hy vọng sớm ngày kết thúc hạng mục này, vạch rõ hoàn toàn ranh giới với nhà họ Thẩm.

Hứa Vĩ Thần cũng đang giúp cô bất chấp ngày đêm, thậm chí đến cả một câu oán hận cũng không có.

An Noãn rất mừng vì ban đầu đã đưa ra lựa chọn chính xác, đến nước Anh đã khiến cho cô gặp được hai người tốt như vậy.

Có một khoảng thời gian rất dài cô không dám tin vào người bên cạnh mình. Sự xuất hiện của Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần, sự tốt đẹp của bọn họ dành cho cô khiến cô lại lần nữa tin tưởng trên thế gian này vẫn có tình yêu thật lòng, tình bạn cũng có thể rất vĩ đại.

Liên tục thâu đêm một tuần đẩy nhanh tốc độ, dưới sự giúp đỡ của Hứa Vĩ Thần, dưới sự cố gắng của toàn bộ nhóm thiết kế, phương án thiết kế cuối cùng của tòa nhà văn phòng đã hoàn thành.

An Noãn không đích thân đưa tài liệu cho Đầu Tư Thần Phong mà nhờ giám đốc Khương đại diện.

Hứa Vĩ Thần rất hào phóng cho cô ba ngày nghỉ, nhất thời An Noãn không biết nên sắp xếp thời gian này thế nào nữa.

Next chapter