webnovel

Chương 220: Mạc Trọng Huy từng bị trầm cảm (2)

Editor: Nguyetmai

"Lâm Dịch Xuyên… ưm…"

An Noãn cực kỳ tức giận, cô vừa muốn nổi nóng, Lâm Dịch Xuyên đã chặn môi cô lại.

Một nụ hôn nóng như lửa chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, An Noãn hoàn toàn lạc mất chính mình, thôi không giãy giụa nữa.

Nụ hôn của Lâm Dịch Xuyên dần dần đi xuống, mút lên chiếc cổ trắng ngần của cô, An Noãn cảm nhận rõ ràng dục vọng bên dưới người anh.

Người đàn ông này đã vì cô mà nhịn lâu lắm rồi. Cô đau lòng cho anh, cô giơ tay ra đặt lên vai anh, ôm lấy đầu anh.

Không còn gì nghi ngờ nữa, cô làm như vậy chính là đang đồng ý với anh.

Giọng của Lâm Dịch Xuyên yếu ớt bên tai cô dụ dỗ, "Có thể không? Cho anh được không?"

Chính vào lúc này, trước mắt An Noãn lại hiện lên gương mặt đau thương của Mạc Trọng Huy, đôi mắt đen láy của hắn như đứng ở một nơi rất xa đang nhìn cô.

Cô rùng mình một cái, hít một hơi thật sâu, nâng gương mặt Lâm Dịch Xuyên lên nhỏ nhẹ nói, "Aaron, cho em một chút thời gian có được không?"

Đôi mắt Lâm Dịch Xuyên hơi nhíu lại, dường như cắn răng cắn lợi nói, "An Noãn, anh đã cho em đủ thời gian rồi."

Anh vừa nói lại vùi đầu hôn lên làn da bị lộ ra trước ngực cô, như đang gặm cắn, làm An Noãn đau đến mức nhíu mày.

Bàn tay to ấm nóng của anh trượt vào bên trong áo cô, vuốt ve da thịt đầy đặn trước ngực.

An Noãn nhạy cảm lập tức căng cứng cả người, cô biết giây phút này chỉ là việc sớm muốn, cô nên giao tất cả của mình cho anh từ lâu rồi, nhưng mà trong đầu cô có một bóng dáng cô mãi không thể xua đi được, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình níu chặt.

"Aaron, không thể."

An Noãn đè lại bàn tay không chịu nghe lời của anh.

Lâm Dịch Xuyên khép hờ đôi mắt nhìn cô chăm chú, anh lạnh lùng nói ra từng câu từng chữ, "Nếu hôm nay anh buộc phải có được em thì sao?"

"Lâm Dịch Xuyên, cho em một chút thời gian thích ứng, đừng ép em có được không?"

Chân mày anh cau chặt, sau đó giọng anh bình tĩnh trầm giọng nói, "Anh thật sự muốn xé em ra, kéo cái tên ở trong trái tim của em vứt ra ngoài."

An Noãn mím môi, không nói lời nào.

Lâm Dịch Xuyên rời khỏi cơ thể cô, đi thẳng vào phòng tắm, đá rầm một phát lên cửa.

An Noãn nằm trên giường rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Khi cô đến phòng Hứa Vĩ Thần, anh ta cùng Tảo Tảo đang chơi đùa vui vẻ, thằng bé đang cưỡi trên cổ Hứa Vĩ Thần, xem cái đầu của anh ta như quả bóng mà chơi.

Khi An Noãn bước vào, Tảo Tảo hưng phấn tụt xuống khỏi người anh ta, nhào thẳng về phía cô.

"Chậc chậc, thằng nhóc này thật vô lương tâm, uổng công chú chơi cùng với con lâu như vậy."

Hứa Vĩ Thần nhìn An Noãn mờ ám nở nụ cười, chế giễu nói, "Nhanh vậy mà đã giải quyết xong vấn đề sinh lý rồi sao? Lão Lâm nhà cô không còn dùng được nữa à? Không phải nói là một đêm mười lần sao, ít nhiều gì thì cũng phải đại chiến bảy tám hiệp chứ."

An Noãn liếc anh ta, tức giận mắng mỏ, "Hứa Vĩ Thần, anh đừng có dạy hư trẻ con có được không?"

"Tảo Tảo còn nhỏ, nó không hiểu đâu."

Hứa Vĩ Thần bước tới trước mặt An Noãn, cẩn thận dò xét, sau đó liền ha hả cười lớn, cười đến mức điên cuồng "Xem lão Lâm nhà cô làm việc cũng có hàm lượng kỹ thuật thật, nhiều dâu tây như vậy, cho dù cô có mặc đồ gì thì cũng không che nổi vị trí này đâu."

An Noãn kéo cổ áo lại, đấm mạnh cho anh ta một quyền rồi ôm Tảo Tảo rời đi.

Khi về đến phòng của hai người, An Noãn hơi chột dạ, cô cũng không biết giờ Lâm Dịch Xuyên như thế nào rồi.

An Noãn ôm Tảo Tảo về phòng ngủ, cô tắm rửa cho nó xong mới phát hiện đồ ngủ của Tảo Tảo ở trong phòng của Lâm Dịch Xuyên.

"Bảo bối, con nằm xuống đây trước đừng động đậy nha, mẹ đi lấy đồ ngủ cho con."

Tảo Tảo thấy mẹ định đi liền sốt ruột, trên người còn chưa mặc quần áo đã đứng thẳng trên giường khóc, "Mẹ, chắc không phải mẹ đi rồi sẽ không quay về với Tảo Tảo nữa đấy chứ?"

Trong lòng An Noãn như thắt lại, cô xoa tóc thằng bé an ủi nói, "Mẹ đi lấy đồ ngủ cho con rồi trở lại ngay."

An Noãn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng động gì, cô chỉ có thể tự động vặn chốt cửa, dè dặt bước vào trong.

Lâm Dịch Xuyên đã tắm rửa xong đi ra ngoài rồi, anh ngồi trên sofa để trần nửa người trên, trong tay cầm một ly rượu vang đang nhẹ lắc lư.

"Em lấy đồ ngủ cho Tảo Tảo."

An Noãn khom lưng lục tìm trong túi hành lý nhỏ của Tảo Tảo.

"An Noãn, có phải cho dù anh có cho em thêm thời gian nữa, em cũng không quên được người đàn ông trong lòng em không?"

An Noãn cầm lấy quần áo, cả người ngây ra.

"Cho anh biết, còn cần bao lâu nữa?"

Anh bước từng bước về phía cô, hơi thở nam tính trên người anh pha lẫn mùi hương của dầu gội vây xung quanh cô.

An Noãn đứng thẳng người dậy, giọng nói lạnh lùng, "Lâm Dịch Xuyên, hai người yêu nhau nhất định phải make love sao? Không thể cứ đơn giản mà yêu nhau được à?"

Lâm Dịch Xuyên giận quá hóa cười, anh đỡ trán, vẻ mặt phiền muộn.

An Noãn đang định rời khỏi phòng, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên nắm chặt cánh tay cô, lạnh giọng chất vấn, "Em đang giữ mình cho ai vậy?"

"Buông tay, em không muốn nói chuyện với một người đang say rượu."

Lâm Dịch Xuyên hung hăng đập ly rượu xuống đất, "Chết tiệt, anh thật sự điên rồi mới nghĩ muốn tôn trọng em, cho em thời gian một năm. Em có biết một người đàn ông yêu em bao nhiêu mới có thể vì em mà chịu đựng đến mức này không? Em nói cho anh biết, em muốn ở lại Bắc Kinh có phải là có mục đích khác không? Người trong lòng em, anh ta cũng ở Bắc Kinh đúng không?"

Lâm Dịch Xuyên thật sự say rồi, từ trước đến giờ An Noãn chưa từng thấy anh điên cuồng như vậy.

Lúc này, Tảo Tảo đã trần như nhộng bước xuống giường, khóc lóc tìm tới, "Mẹ, mẹ ơi!"

An Noãn hít sâu một hơi, dáng vẻ mệt mỏi nói với anh, "Aaron, anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện."

An Noãn ôm lấy Tảo Tảo, cả một đêm mất ngủ, thằng bé trong lòng cô lại ngủ ngon lành.

Có lúc, thậm chí ngay cả cô cũng không hiểu trái tim mình muốn gì, rõ ràng rất muốn sống vui vẻ cùng Lâm Dịch Xuyên, rõ ràng cô cũng có thể hiểu rõ dục vọng của một người đàn ông, nhưng cô luôn ép anh đến mức sụp đổ, tàn nhẫn giày vò anh.

Trên thế giới này, người cô không muốn làm tổn thương nhất chính là Lâm Dịch Xuyên, nhưng hết lần này tới lần khác lại tổn thương anh sâu sắc nhất.

Nghĩ suốt một đêm, vừa mới sáng sớm ngày hôm sau, cô định đi xin lỗi anh.

Nhân lúc Tảo Tảo còn ngủ, cô chạy qua gõ nhẹ cửa phòng Lâm Dịch Xuyên.

Không có ai trả lời, cô tự mình mở cửa bước vào.

Lúc này Lâm Dịch Xuyên đang thu dọn hành lý, An Noãn giật mình, cô chạy qua ngăn anh lại, "Lâm Dịch Xuyên, anh đang làm gì vậy."

"Trụ sở chính có việc, phải lập tức đưa Tảo Tảo trở về."

"Được rồi, em biết sai rồi, anh đừng đi có được không? Anh muốn thế nào thì cứ thế đó đi, em nghe theo anh hết."

An Noãn thỏa hiệp tất cả.

Lâm Dịch Xuyên từ trên cao nhìn xuống cô thật lâu, rồi sau đó nhàn nhạt nói, "An Noãn, anh cũng nghĩ thông rồi, anh không muốn ép em, nếu như em không muốn trở về, vậy thì cứ ở lại Bắc Kinh đi, dù gì thì ở đây cũng có người mà em yêu. Đối với em mà nói, cùng lắm anh cũng chỉ là người có ơn với em mà thôi, suy cho cùng thì cảm động cũng không phải là tình yêu, Lâm Dịch Xuyên anh không cần bất cứ ai thương hại cả."

"Anh nói bậy bạ gì đó?"

An Noãn vứt hành lý của anh sang một bên, không cho phép anh tiếp tục thu dọn.

Cô bất chấp nói, "Lâm Dịch Xuyên, không phải thứ anh muốn là thân thể em sao? Em cho anh, anh muốn cái gì em đều cho hết, không chừa gì cả."

Next chapter