webnovel

Chương 37: Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng

Editor: Nguyetmai

Nghe đến đây, tay Thường Tử Phi từ từ trượt xuống khỏi vai cô.

Rời khỏi nhà của Thường Tử Phi, An Noãn trở về gác nhỏ, ngày tháng cũng trôi qua như trước. Mỗi lần nằm trên giường, cô lại lo lắng cho La Hiểu Yến. Cô cũng từng đến Lạc Thị nhiều lần và đều bị chặn ở ngoài. Nhưng cô sẽ không từ bỏ, sẽ có một ngày cô thuyết phục được Vương Gia Dật.

Hôm nay tan ca, An Noãn muốn đến Lạc Thị lần nữa.

Cô đợi ở bên ngoài Lạc Thị rất lâu, mới thấy được xe của Vương Gia Dật chạy ra.

An Noãn kích động chặn xe của hắn, Vương Gia Dật đạp phanh đột ngột.

"Cô có phải bị điên rồi không?" Hắn xuống xe quát An Noãn.

An Noãn chạy đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói, "Anh Vương, tôi có chuyện muốn nói với anh, xin cho tôi chút thời gian."

Vương Gia Dật thở dài, thấp giọng nói, "Lên xe."

Ngồi trên xe của Vương Gia Dật, An Noãn không hề hoảng sợ.

"Anh Vương, tôi nghĩ chắc anh biết mục đích tôi đến tìm anh. Tôi hy vọng anh có thể thả La Hiểu Yến. Bây giờ chị ấy rất hối hận, sau này chị ấy sẽ không làm chuyện tổn thương anh đâu."

Vương Gia Dật nhếch môi, châm biếm nói, "La Hiểu Yến lại có thể có được người bạn tốt nghĩa khí như cô ư?"

"Anh Vương, tôi xin anh tha cho chị ấy đi, nể tình trước kia chị ấy yêu anh như vậy, vì anh mà ngồi tù ba năm, để lỡ hết thời thanh xuân của con gái."

Vương Gia Dật hừ nhẹ, "Đó là do cô ta tự chuốc lấy. Với tính cách cô ta, cho dù tôi thả cô ta, cô ta vẫn đến tìm tôi trả thù. Cô có thể yên tâm, cô ta ở đó sống tốt ngủ ngon, cuộc sống tốt hơn ở Thiên Đường."

Hai tay An Noãn nắm chặt.

Vương Gia Dật nhìn thấy hành động cô, cười nói, "Sao hả, đang tức giận thay bạn của cô sao?"

"Vương Gia Dật, anh còn là đàn ông sao? Chị ấy trở nên như vậy là ai hại chị ấy chứ?"

Vương Gia Dật vẫn vẻ mặt mỉa mai đó, "Cô An, cô đừng ngây thơ quá, không phải ai cũng thuần khiết như cô đâu. Cô có biết mỗi ngày La Hiểu Yến làm gì ở Thiên Đường không? Cô ta không chỉ làm nhân viên phục vụ thôi đâu, cô ta còn ngủ với khách ở Thiên Đường, tôi chính là khách của cô ta. Tôi để cô ta sống ở biệt thự trên núi, không phải giam giữ cô ta mà là bảo vệ cô ta. Là người bạn tốt của cô ta, cô muốn nhìn thấy mỗi ngày cô ta đều ngủ chung với nhiều người đàn ông khác nhau sao?"

Đột nhiên An Noãn sững người.

"Có lẽ lời tôi nói cô không tin, cô có thể đi hỏi giám đốc Phan ở Thiên Đường, ông ta biết rõ nhất."

Vương Gia Dật dừng ở bên đường, "Được rồi, tôi còn đi tiếp khách, không đưa cô về nhà, ở đây bắt taxi cũng tiện lắm."

An Noãn như khúc gỗ đi xuống xe, trong lòng có cảm giác không thể diễn tả được.

Hôm nay là đêm Giao thừa, trong cửa hàng chỉ có An Noãn làm việc, những người khác đều về nhà ăn Tết. Phù Thu gọi điện cho cô, mời cô đến nhà ăn Tết nhưng An Noãn đã từ chối.

Cô tan ca thật sớm, nghĩ xem làm sao để giết thời gian trong tối nay.

An Noãn do dự rồi gọi điện thoại cho Vương Gia Dật. Bây giờ Vương Gia Dật đã không còn trốn tránh cô nên rất thản nhiên bắt máy.

"Cô An, cho hỏi cô lại có chuyện gì nữa?"

"Anh Vương, có thể cho La Hiểu Yến một ngày tự do không? Tôi muốn ăn bữa cơm Giao thừa với chị ấy."

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói, "Cô An, nếu như cô không ngại có thể đến biệt thự của tôi ăn Tết."

"Vương Gia Dật, anh quá đáng lắm, tôi không tin anh có thể giữ chị ấy cả đời."

Vương Gia Dật ở đầu dây bên kia cười nhẹ, "Lời nói của cô An cũng đáng để suy nghĩ đấy."

An Noãn tức giận muốn ném điện thoại, nhưng cô biết chuyện của La Hiểu Yến không thể làm lớn. Con người Lạc Hân Khả cô cũng biết rõ, nguy hiểm hơn Vương Gia Dật rất nhiều.

Tết đến, cả Giang Thành tràn ngập không khí vui vẻ. Lúc này, hầu hết mọi người đều vội vã trở về nhà chuẩn bị ăn Tết.

An Noãn xuống xe từ sân ga, chậm chạp trở về nhà. Cô rất muốn con đường này dài hơn chút nữa, có thể tiếp tục đi như vậy, không cần một mình đối diện với sự lạnh lẽo cô đơn.

Đi mãi cũng đến con đường dưới nhà, An Noãn nhìn thấy xe của Thường Tử Phi, trái tim lại đập loạn nhịp.

Vốn dĩ cô muốn đi đường vòng, nhưng Thường Tử Phi đã mở cửa đi đến.

"Em đã muốn xem anh như là người xa lạ rồi phải không?" Anh cười nhẹ, giống như giữa hai người không có mẫu thuẫn gì xảy ra.

An Noãn nhếch miệng, lạnh lùng nói, "Xin hỏi anh tìm em có chuyện sao?"

Nghe đến từ "Xin", đột nhiên Thường Tử Phi cau mày.

"An Noãn, em vẫn còn giận anh sao?"

"Em không giận anh, Thường Tử Phi, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao? Anh còn đến tìm em làm gì?"

"Ai nói chúng ta chia tay rồi?" Thường Tử Phi nghiêm túc nói, "An Noãn, chia tay chỉ là em đơn phương đề xuất, anh không đồng ý."

"Thường Tử Phi, anh…"

"An Noãn, anh biết phản ứng trước kia của anh khá lớn, khiến em rất đau lòng, rất thất vọng. Anh hy vọng em có thể tha thứ cho anh. Anh chỉ là nhất thời khó chấp nhận. Bây giờ anh nghĩ thông suốt rồi, anh yêu em. Bất luận em trở nên thế nào, anh cũng yêu em. Anh thật sự không thể mất em được!"

An Noãn thở dài.

Thường Tử Phi chạm vào khuôn mặt cô, giọng nói nhỏ nhẹ, "Noãn Noãn, mặc kệ trước kia Mạc Trọng Huy làm gì em, mặc kệ trong lòng em bây giờ yêu ai, em cũng là người Thường Tử Phi đây yêu nhất... Xin em đừng rời xa anh!"

Thấy An Noãn không nói chuyện, anh vòng tay ôm An Noãn vào lòng.

"Em có biết hai ngày nay anh sống ra sao không? Không có em còn khó chịu hơn mất đi mạng sống. An Noãn, đừng đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, anh thật sự rất yêu em."

An Noãn hít thở sâu, đẩy nhẹ anh ra, vô cùng nghiêm túc nói, "Thường Tử Phi, em cũng xin anh đừng làm khó em. Em không muốn trở thành mâu thuẫn giữa anh và gia đình anh. Anh biết rõ mẹ anh sẽ không chấp nhận em, em..."

"An Noãn, em đừng nói cái này. Đây cũng sẽ không trở thành lý do em rời xa anh. Nghe rõ, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, cho dù có đối địch với cả thế giới, anh cũng phải nắm lấy tay em thật chặt."

"Thường Tử Phi, anh là đồ ngốc sao? Em đâu đáng để anh đối xử tốt với em như vậy?"

Anh véo mũi cô, chiều chuộng ôm cô vào lòng, "Đồ ngốc, em là người con gái anh yêu nhất trong cuộc đời này."

***

An Noãn đồng ý đến nhà của Thường Tử Phi ăn Tết. Khi xe rời khỏi nơi đó, An Noãn đi ngang qua một chiếc xe Bentley, số xe và bóng dáng đặc biệt trong chiếc xe không giống với những người khác.

An Noãn nhìn thấy chiếc xe Bentley ở phía sau đột nhiệt dừng lại, cảm thấy căng thẳng, cũng may chiếc xe Bentley không quay đầu cũng không đuổi theo.

"Sao vậy? Sắc mặt sao tệ như vậy, có phải không khỏe chỗ nào không?" Thường Tử Phi sờ trán cô.

An Noãn cười lắc đầu, "Em không sao, chắc tại hơi lạnh thôi."

Next chapter