"Con trai ta, trong khoảng thời gian mà con rời đi, ta cảm thấy vô cùng cô đơn.
Quyền lực tuy quý báu nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, nó làm cho những người ở trong cuộc trở nên mù quáng, mà ta giờ đây đã già rồi, sau khi mẹ con mất ta dần dần cảm thấy nó lạnh lẽo.
Nếu như con gặp được vương hậu của vương quốc Thánh Tác Á, có thể hỏi nàng một chút, trong những năm nàng mất đi phu quân, có phải nàng cũng..."
Đọc đến đây, Tô Hồng tự nhiên cũng không muốn đọc nữa.
Mặc dù khi lão già đó đưa cho mình dây chuyền kim cương đó là có thể nhìn ra vấn đề, nhưng viết thư để cho con trai hỗ trợ mình công lược, cũng thật xấu xa đi!
Đại thúc, ta chỉ lớn hơn con trai ngươi vài tuổi thôi!
[ Hệ thống: Cậu ở vị diện khác cũng đã từng công lược mục tiêu lớn hơn mấy trăm tuổi.]
[Tô Hồng: Câm miệng cho ta! Đó có thể so sánh sao!
Ta cho dù là đại hán một ngàn tuổi, cũng vô cùng anh tuấn tiêu sái không ai địch lại được! ]
[ Hệ thống: Kí chủ nói đúng! ]
Support your favorite authors and translators in webnovel.com