"Đệ tử Phật môn trên người có chú ấn thế này, ngươi từng gặp qua ai?"
Trần Yết lạnh giọng chất vấn.
Cưu Nhược vốn muốn nói, tên hòa thượng thối ngươi hỏi thật nhiều, lại đột nhiên phát hiện, khuôn mặt của tên hòa thượng này sao lại quen thế?
Trần Yết nhíu mày, bỗng nhiên đè thấp giọng "Đừng có ra vẻ, trả lời!"
Bỗng nhiên bị thét ra lệnh một tiếng, Cưu Nhược vô thức trả lời "Khê Minh!"
Trần Yết bỗng nhiên thất thần, Tô Hồng thừa dịp hắn ta thất thần, xông phá ràng buộc, từ trong ống tay áo của ta lăn ra ngoài, khôi phục lại bộ dáng hơi mờ ảo của mình—-
"Còn không mau chạy đi!"
Tô Hồng rống to!
Cưu Nhược thình lình hoảng sợ "Tô Hồng! Ngươi! Sao ngươi lại ở cùng đệ tử Phật môn!"
Trần Yết ra tay như thiểm điện, lần nữa bắt được Tô Hồng vào lòng bàn tay, giữ chặt lưng Tô Hồng, giọng nói khàn khàn.
"Còn chưa tới chùa Thập Phương, sao lại gấp thế?"
Ngữ khí hung ác ngoan lệ, nào giống là một đệ tử Phật môn?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com