"Hiện tại, toàn bộ dân chúng Trung Quốc đều biết chuyện cô và Thịnh Tam thiếu, nói không chừng Mục đại thiếu cũng đã biết chuyện, cô còn ở đây nói lời vô nghĩa!" Đáy mắt vị phóng viên hiện rõ vẻ khinh thường.
Lần này làm Lạc Thần Hi có chút hoảng hốt.
Những ký giả này nói chắc như đinh đóng cột, giống như cô và Thịnh Dục thật sự có tư tình, không giống như là giả...
Thế nhưng, cô… chuyện của cô và Thịnh Dục là sao? Sao chính cô cũng không biết?
Có thể là thấy cô mờ mịt quá, một phóng viên tốt bụng nào đó lấy điện thoại ra, giải thích cho cô.
"Mục phu nhân, cô và Thịnh tam thiếu một ngày một đêm qua đều ở trong khách sạn, chắc là không có thời gian xem tin tức trên mạng đi? Tự cô xem đi! Người trong ảnh này chẳng lẽ không phải là cô và Thịnh tam thiếu sao? Hai người từ trưa hôm qua đã rời khỏi thành phố điện ảnh cùng nhau đúng không? Sau đó hai người liền lên phòng ở tầng mười bảy, đến tận bây giờ còn chưa ra ngoài!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com