Cố Vi Vi ngủ thẳng đến trước bữa tối mới dậy, người trong nhà không nói gì, bà Phó còn hầm canh cho cô uống.
Cố Vi Vi đứng ở trong bếp uống canh, bà Phó vừa chuẩn bị bữa tối, vừa nhỏ giọng nói.
"Con đó, sao lại để tùy ý thằng bé."
Cố Vi Vi xấu hổ đều mức muốn vùi đầu mình vào trong bát, mặc dù biết bà đau lòng cho cô, nhưng loại chuyện vợ chồng này, cô thật đúng là không có mặt mũi nói ra.
Bà Phó nhìn thấy cô xấu hổ như vậy, biết cô da mặt mỏng, cho nên bà cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò.
"Sau này con phải tự biết yêu thương bản thân mình, đừng để Hàn Tranh tùy ý làm loạn."
Cố Vi Vi ấp úng trả lời, xem như đã đồng ý với bà.
Phó Thắng Anh và Carman Dorrance cùng nhau ra ngoài câu cá cũng thắng lợi trở về, ông mang cá đến trước mặt bà Phó, nói.
"Tôi mang hai con cá to nhất về, một con hấp, một con để kho."
Bà Phó nhìn thoáng qua, phân phó để người giúp việc cầm đi xử lý, nói.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com