Bởi vì ngày cuối năm, bọn họ vội vã trở về, cho nên năm nay khu nhà cũ không đón giao thừa, mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm.
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, cho nên khó có dịp Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi dậy muộn như thế, mấy người bà Phó cũng không gõ cửa đánh thức bọn họ.
Sau cùng, Phó Hàn Tranh bị tiếng gõ cửa không theo quy luật ở bên ngoài đánh thức.
Anh đứng dậy mở cửa, nhìn thấy hai bánh bao nhỏ ăn mặc mang theo không khí vui vẻ, một đứng ở cửa ra vào, một ngồi ở dưới đất.
Không cần nghĩ cũng biết, tiếng gõ cửa không quy luật này là từ trong tay đồ chơi của bọn nhỏ gõ ra.
Điềm Điềm nhìn thấy anh, cô bé cười híp mắt gọi cha, còn Hữu Hữu thì vòng qua anh, đi vào trong phòng, hiển nhiên là muốn đi tìm mẹ.
Phó Hàn Tranh bế Điềm Điềm trở về phòng ngủ, đặt cô bé lên giường, sau đó lại giúp con trai Hữu Hữu lên giường, vì đôi chân ngắn ngủn của cậu bé không leo lên giường được.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com