Phó Hàn Tranh nhìn thấy vẻ mặt có chút tức giận của cô thì cong môi cười.
"Nếu em dính mưa bị cảm thì bà nội sẽ lại trách anh."
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là anh sẽ đau lòng, lo lắng.
Cố Vi Vi rút khăn giấy, lau nước mưa trên mặt anh, mới cho anh lái xe rời đi.
Trên đường trở về, nghĩ tới vấn đề tình cảm của Lạc Thiên Thiên nên hỏi.
"Hình như tình cảm của Thiên Thiên với anh Cổ kia không quá thuận lợi, rốt cuộc người kia là ai?"
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ cười:
"Trước kia em cũng hỏi qua vấn đề này, nhưng mà lai lịch của người này thật sự không rõ ràng lắm."
"Anh cũng không biết rõ sao?" Cố Vi Vi nhíu mày.
Người mà nhà họ Phó không thể điều tra được gần như được liệt vào phần tử nguy hiểm.
"Nhưng có lẽ anh ta thật lòng với Lạc Thiên Thiên, chút chuyện ấy em không cần lo lắng." Phó Hàn Tranh nói.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com