Tuy rằng bà Ngụy và nhà họ Phó không tiếp xúc nhiều, nhưng sống ở thủ đô nhiều năm như vậy, nhiều ít vẫn nhận biết được mấy tài phiệt nhà giàu này.
Tuy rằng Phó Thắng Anh đã nghỉ hưu nhiều năm, gần như rất ít lộ diện ở bên ngoài, nhưng dù sao trước đây vẫn là người quản lý Phó Thị, bà ta không thể nào không nhận ra.
Phó Thắng Anh căn bản không khách khí với đối phương, lên mặt nói:
"Em dâu nhà bà mang theo cháu trai chạy loạn trong này, làm cháu gái tôi bị thương, đứa bé mới có hơn bảy tháng mà để nó giẫm con bé một cái đá một cái, nếu là có chuyện gì, các người có lấy mạng cũng không đền nổi đâu."
Bọn họ chờ mong ngần ấy năm mới được làm ông nội bà nội. Cháu gái lại hoạt bát đáng yêu làm người yêu thương, vốn dĩ ông nghĩ đứa bé đã lớn hơn một chút, hẳn là nên cho hai đứa tiếp xúc với những đứa trẻ cùng tuổi, mới tìm trung tâm giáo dục sớm này. Nào nghĩ đến vừa mới qua đây lại gặp phải chuyện như vậy ở chỗ này.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com