Phó Thắng Anh bị lời nói của anh chọc tức đến đau đầu, rất nghiêm túc cảnh cáo anh.
"Người đó nếu như ở lại thì sẽ có thể trở thành cha dượng của con trai con gái ruột của con, sao không phải là chuyện quan trọng chứ?"
"Cho dù là vậy, chúng ta cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của cô ấy." Phó Hàn Tranh tỏ ra vẻ không liên quan đến mình.
"Con con..." Phó Thắng Anh chỉ vào anh, tức đến không biết nên dùng lời gì trách mắng anh.
Phó Thời Khâm đưa một ly nước cho cha mình, thành khẩn mà nói.
"Cha, cha đừng giận nữa, anh trai khó khăn lắm mới cắt đứt được tình cảm với Cố Vi Vi, bây giờ lại bảo anh trai đi gặp và tìm cô ta, chẳng phải mọi người đang cố tình hành hạ anh ấy sao?"
Bà Phó mím môi bật cười, không vạch trần lời nói của Phó Thời Khâm.
Cắt đứt tình cảm?
E rằng cho đến chết nó cũng sẽ không làm được đến bước này, Cố Vi Vi thực chất là ma chướng mà cả đời nó cũng không thoát khỏi được.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com