"Xin lỗi hay không là chuyện của cô, có tha thứ hay không là chuyện của tôi."
Lạc Thiên Thiên buồn cười nhìn Chu Lâm Na đứng trước cửa, hỏi:
"Chẳng lẽ chỉ vì cô tới nhà tôi xin lỗi, mà tôi phải rộng lượng tha thứ cho cô?"
Nếu không phải cô ta sợ chuyện ăn cắp bài hát <Bạn là ánh sao của tôi> ồn ào lên, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và tiền đồ của cô ta, thì cô ta sẽ xin lỗi cô chắc?
"Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?" Chu Lâm Na hỏi.
Lạc Thiên Thiên mỉm cười, hỏi.
"Cô đã tới tận đây để xin lỗi, tức là cô thừa nhận ăn cắp bài hát <Thời gian tươi đẹp> của tôi làm bài hát chủ đề trong album của cô rồi phải không?"
"Đây là tác phẩm của cô sao?" Chu Lâm Na giả vờ giật mình.
Cô ta chỉ nhắc tới <Bạn là ánh sao của tôi> mà thôi, còn <Thời gian tươi đẹp>, bọn họ không có bằng chứng chứng minh cô chiếm đoạt.
"Đừng có giả ngu, rõ ràng trên cuốn sổ đó viết tên tôi, cô còn giả vờ không biết gì?"
Lạc Thiên Thiên cười lạnh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com