"Ta nói này, tên nhóc kia không phải là con rơi của ngươi đó chứ? Sao ngươi thích hắn quá vậy, lại còn vì hắn mà hoãn cả nhạc hội, còn viết ca khúc mới." Nhạc Khanh Linh có chút oán trách nói.
"Con rơi? Ngươi đừng có nói bừa." Đường Nhạc bất đắc dĩ nói, nhưng không biết vì sao, khi hắn nghe được hai chữ con rơi kia, trong lòng đột nhiên có xúc động gợn lên.
Hắn sao mà không cảm nhận được sự giống nhau giữa mình và Lam Hiên Vũ chứ? Nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Trừ vẻ ngoài giống ra, dường như những mặt khác đều hoàn toàn đối lập.
Cho dù nói thế nào, mỗi khi hắn nhìn thấy Lam Hiên Vũ, trong lòng đều có một loại cảm giác yêu thích khó có thể hình dung được, là loại cảm giác vì thằng bé cho dù có phải trả giá bằng bất cứ điều gì hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.
Lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé đã là như vậy, đến bây giờ cũng vậy.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com