Từ lúc Tôn Hằng rời Trần quận, đi tới Hoắc Sơn, đã gặp qua nhiều chuyện, đã qua hai tháng rồi.
Người của Tam Hà Bang, đã rút lui từ hơn nửa tháng trước, chỉ còn lại mấy người Dư Thiên Hùng, ở lại nơi này, giao lưu với Âu Dương Phủ mà thôi.
Trong trấn nhỏ ở dưới chân núi Hoắc Sơn, Tam Hà Bang có thuê một căn nhà nhỏ, nên Tôn Hằng đang ở chỗ này.
Eo đeo hồ lô, lưng vác trường đao, tay cầm một cái bao bố dài, chân bước không nhanh không chậm, dường như chuyện vừa nãy không làm hắn bận tâm vậy.
"Ngươi không chạy thật sao?"
Đinh Tĩnh đi sau lưng hắn, sắc mặt của nàng liên tục thay đổi, cuối cùng chỉ có bất đắc dĩ nói: "Giết tên Mã Bảo kia, bây giờ vẫn có thể ung dung đi lại vậy sao?"
Trong suy nghĩ của nàng, thì lựa chọn duy nhất của Tôn Hằng, là chỉ có nước chạy tới chân trời góc bể!
Nhưng hắn, lại không có chạy trấn, vẫn đi tới nơi đông người như thị trấn này.
"Chạy trốn?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com