Miêu Vân Tiêu căng thẳng nhìn Cố Niệm Chi, toàn thân run rẩy, "Cô nói thật chứ? Chỉ có chút chuyện nhỏ đó thôi mà cô còn muốn ầm ĩ tới tận tòa án sao? Cô làm thế này là đang bôi nhọ nhà trường, bên khoa sẽ không ủng hộ cô!"
"Sao tôi lại nói đùa về chuyện như vậy được nhỉ?" Cố Niệm Chi lắc đầu, "Đúng rồi, tôi cũng sẽ nói với giáo viên quản lý một tiếng, còn chuyện bên khoa có ủng hộ hay không thì có quan hệ gì? Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô, là tôi kiện cô. Chẳng lẽ bên khoa còn quản lý cả chuyện sinh viên kiện nhau hay sao?"
Miêu Vân Tiêu phải nắm chặt lấy tay nắm cửa mới khiến cho bản thân không bị ngã ngồi xuống.
Vẻ mặt Cố Niệm Chi khiến cho cô ta hiểu được rằng, Cố Niệm Chi thật sự có thể làm ra chuyện đó, nhưng cô ta có lỗi gì chứ?
Ai bảo cô ta có nhiều sơ hở để người ta nắm được như thế…
"Bạn… Bạn học Cố, tôi cầu xin cô, lần này là tôi không đúng, sau này sẽ không thế nữa. Chúng ta cùng làm bạn học, bạn cùng phòng tốt có được không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com