Hả, gối gì của anh ấy?
Cố Niệm Chi không hiểu gì, nhưng vừa cúi đầu xuống nhìn, quả đúng là mình đang ôm một cái gối thật...
Cô vội quay người ném cái gối lên giường của Hoắc Thiệu Hằng rồi gần như hoảng hốt chạy trối chết.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn bóng lưng của cô, nhưng cũng không gọi cô lại, mà chuyển hướng đi ra tủ quần áo. Anh tùy ý lấy từ trong tủ một chiếc áo thun màu đen và quần dài ra để thay rồi đi đến trước cửa bộ phòng phức hợp của mình, mở cửa, bật đèn phòng khách lên, sau đó trở lại phòng làm việc để bắt đầu công việc.
Trong phòng ngủ của mình, Cố Niệm Chi không sao ngủ được. Cô ôm chăn lật qua lật lại, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn ánh đèn hắt từ ngoài cửa vào.
Đó là ánh đèn từ phòng của Hoắc Thiệu Hằng chiếu sang.
Cố Niệm Chi vươn tay ra, tưởng tượng ánh đèn kia rơi vào trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng nắm lại, giống như đang nắm tay Hoắc Thiệu Hằng vậy.
***
Support your favorite authors and translators in webnovel.com