Bình thường mà nói thì nhẫn truyền âm có thể không phát ra âm thanh, chỉ cần dựa vào linh khí trong cơ thể là có thể khởi động, nhưng nếu muốn thì đương nhiên có thể làm nó rung hoặc phát ra âm báo.
Khi nãy, Vương Bảo Nhạc đã điều chỉnh chức năng khiến mớ nhẫn truyền âm này có thể vang âm báo. Lúc này, nghe thấy tiếng vang thì Vương Bảo Nhạc ho một tiếng, cố ý đợi một lúc mới vừa nhìn Lý Vô Trần vừa nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối thì giọng của trung niên họ Hứa có mặt ngay tại hiện trường và trong nhẫn truyền âm đã vang lên cùng một lúc...
"A lô, là Vương tiên sinh đấy à? Xin chào ngài, ta là người phụ trách của khách sạn Chiến Phủ, Hứa Chân Kinh, ngài cứ gọi Tiểu Hứa là được rồi..."
Tiếng nói vang vọng, Hứa Chân Kinh đang nói chuyện với nhẫn truyền âm nghe giọng mình vang ra từ nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì cũng ngẩn ra, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Vương Bảo Nhạc đang ngồi gần đó.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com