Vương Bảo Nhạc nhướng mày, vẫn cứ cười phớ lớ.
"Không sao cả, làm người lấy hòa thiện làm gốc, ta vốn tốt tính, không sao cả."
Nghe Vương Bảo Nhạc tự xưng tốt tính, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đều câm nín. Chẳng bao lâu sau ông cụ giáo quan đã đến. Sau khi biểu diễn Toái Tinh Bạo một lần xong thì ông cụ nhìn Vương Bảo Nhạc vài lượt. Dường như đã nhìn ra điều gì đó nên trong mắt ánh lên vẻ hứng thú, sau khi suy nghĩ xong, ông thản nhiên mỉm cười, tay phải lật một cái, lấy ra một món đồ.
Đó là một... quả trứng.
"Đây là một quả trứng hung thú, lão phu đã lấy được nó trong biển hung thú, không rõ cụ thể là loài gì, xem như phần thưởng riêng vậy. Các ngươi không được dùng bất kỳ pháp bảo hay pháp thuật nào, chỉ được dựa vào sức mạnh nhục thân, quy định vẫn như cũ, người thắng sẽ nhận được quả trứng này.
"Có kho được không..."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com