webnovel

Chương 45: Ta còn một vấn đề nữa

บรรณาธิการ: Nguyetmai

"Bảo Nhạc sư đệ, sở dĩ ngưng tụ linh khí lại có tận mấy nghìn đạo Hồi Văn như thế là vì bí phương Linh Phôi khác nhau thì sẽ cần những tài liệu luyện khí khác nhau. Dựa theo tài liệu và Linh Phôi khác nhau thì không thể chỉ có một loại Hồi Văn ngưng tụ linh khí được, cho nên cần phải phối hợp và điểu chỉnh lại."

Khi nói những lời này, toàn thân Tào Khôn phát ra một cỗ khí thế vô hình. Loại cảm giác rành rọt về Hồi Văn khiến cho câu trả lời của hắn dù không phải nói là trúng, nhưng cũng gần gần thế.

Có thể trở thành Hồi Văn học thủ thì Tào Khôn cũng là học bá hàng đầu trong Hồi Văn học, kiến thức hắn biết về Hồi Văn cũng rất nhiều và chi tiết. Có điều, học bá cũng không có nghĩa là nhân phẩm của hắn cũng phải tốt đẹp.

Thực ra thì tên Tào Khôn này rất nhỏ mọn, có thù thì nhất định phải báo, nên hắn cũng hận thấu xương cái kẻ có gan tẩn mình một trận, làm mình bị mất mặt ở Pháp Binh hệ là Vương Bảo Nhạc lắm.

Lúc này có cơ hội nên hắn cũng không ngại đi đả kích Vương Bảo Nhạc một vố, để cho hắn mất mặt trước mặt Chưởng viện.

"Không biết những lời ta nói Bảo Nhạc sư đệ nghe có hiểu nổi không. Nếu như ngươi không hiểu thì ta cũng chịu. Ta đề nghị ngươi quay lại Hồi Văn học đường nghe giảng nhiều vào, đừng có suốt ngày chìm đắm trong việc quyền lực học thủ nữa, đó không phải việc đúng đắn! Ngoài ra mấy vấn đề đơn giản thế này đừng có hỏi ở đây cho mất mặt làm gì. Nếu ngươi còn thắc mắc gì thì không cần làm phiền chưởng viện, ta trả lời cho ngươi cũng được."

Mấy câu sau cuối của Tào Khôn có phần cả vú lấp miệng em, lại có ý răn dạy nặng nề. Nói xong, hắn còn quay đầu lại cúi đầu với Lão y sư rồi mới ngồi xuông.

Lâm Thiên Hạo ngồi bên cạnh mỉm cười với Tào Khôn một cái. Mấy học thủ của hệ khác cũng im lặng nhìn nhau, còn Lão y sư vốn biết rõ mấy học thủ của Pháp Binh hệ hục hặc với nhau nhưng chuyện của học sinh với nhau ông cũng chẳng buồn quản.

"Mọi người còn vấn đề gì nữa không, nếu không còn thì buổi học hôm nay sẽ dừng lại ở đây."

Nói đoạn, lão y sư đứng dậy chuẩn bị kết thúc buổi học.

"Chưởng viện, ta vẫn còn một vấn đề nữa!"

Hô hấp của Vương Bảo Nhạc có phần dồn dập, ánh mắt sáng lấp lánh.

Nếu đổi lại là lúc khác mà Tào Khôn nói chuyện mai mỉa kiểu đó thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ trợn mắt vặc lại, nhưng nay hắn đang đắm chìm trong bể học Hồi Văn, đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì đáp án do Tào Khôn đưa ra khiến cho hắn tựa như nháy mắt được khai khiếu, rất nhiều nghi hoặc lẫn thắc mắc liên quan đến Hồi Văn linh khí cũng được giải đáp ngay lập tức.

Cảm giác thế này thậm chí còn làm cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy việc thôi diễn công thức của mình dường như cũng được nhanh hơn một chút, vậy nên sau khi nghe lão y sư nói xong thì hắn vội vàng quay sang nói với Tào Khôn.

"Tào sư huynh, tại sao thời gian, ngày tháng thậm chí độ ẩm khi khắc họa Hồi Văn trống thứ 31495 trong văn điển khác nhau thì lại cho ra những hiệu quả khác nhau thế?"

Vấn đề này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy ngu người rất lâu. Mỗi lần tính toán đều tốn thời gian rất lâu, dù sau này có tính ra kết quả thì hắn vẫn không rõ nguyên lý là gì. Thật sự là cái Hồi Văn trống đó chẳng có bất kỳ công hiệu gì trong số mấy vạn đạo Hồi Văn cả nhưng khi khắc họa thì lại không thể thiếu nó được.

"Đây..."

Tào Khôn sửng sốt một lúc, hắn cảm thấy vấn đề trước đó của Vương Bảo Nhạc khá đơn giản nhưng độ khó của cái vấn đề thứ hai này thì lại cách biệt quá lớn, nhất là liên quan đến Hồi Văn trống, thế là khiến cho Tào Khôn ngần ngừ một lúc lâu, sau khi suy tư rất lâu mới miễn cưỡng trả lời được.

Nhưng hắn vừa mới đáp xong thì Vương Bảo Nhạc lại hớn hở mở miệng hỏi tiếp.

"Tào sư huynh, trong phần chú giải của Hồi Văn từng đưa ra khái niệm quan khí ở đạo thứ 790003, ta có thắc mắc về cái phần quan khí này..."

"Tào sư huynh, từ đạo Hồi Văn chín mươi vạn đến chín mươi mốt vạn đạo hay được thêm phù văn hơi nước, cái này ta cũng không rõ lắm. Kính mong Tào sư huynh giải đáp giúp ta..."

"Tào sư huynh, còn có mượn linh..."

Cứ thế, vấn đề của hắn cứ được đưa ra liền tù tì, độ khó ngày càng cao, Tào Khôn dần dần cũng mướt mồ hôi ướt hết cả áo, trong lòng thì thầm mắng to.

Hắn cảm thấy nhất định là Vương Bảo Nhạc đang cố ý, nhưng đây là do hắn chủ động nhận việc trước, lúc này lỡ đâm lao thì phải theo lao, lồng ngực phập phồng bất định, nơm nớp lo sợ. Loại cảm giác thân là Hồi Văn học thủ mà không trả lời được làm cho hắn muốn phát khùng lên, thế cho nên, chỉ cần nghe thấy ba chữ Tào sư huynh là hắn lại run rẩy, trừng Vương Bảo Nhạc tới mức mắt cũng đỏ hết lên.

Lâm Thiên Hạo cũng dần nhíu mày, rất nhiều vấn đề ngay cả hắn cũng không thể trả lời được. Về phần mấy học thủ khác cũng giật mình không kém, nhất là sau khi thấy Tào Khôn liên tục lau mồ hôi lạnh thì bọn họ lại càng kinh ngạc hơn.

Ngay cả Chưởng viện cũng nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ đầy thâm ý, thấy Tào Khôn cũng sắp tịt ngòi thì ông mới mỉm cười nhận việc giải đáp, thản nhiên mở miệng.

"Vương Bảo Nhạc, trong vấn đề ngươi mới nói có nói đến mượn linh. Thực ra thì cách hiểu của ngươi không đúng lắm. Mượn linh thật sự chính là coi trọng việc mượn nhờ linh khí thiên địa, cũng có thể mượn cả linh khí của pháp khí, thậm chí vạn vật trong đất trời, từ núi non sông ngòi, thậm chí cả chúng sinh nữa, tất thảy đều có thể mượn được!"

Ông vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thấy trong đầu nổ mạnh một tiếng, có cảm giác như thể hồ quán đỉnh, nháy mắt rất nhiều vật cản trên vấn đề Hồi Văn đã hoàn toàn biến mất, hắn cảm thấy ý niệm trong đầu cũng trở nên thông suốt vô cùng.

"Đa tạ Chưởng viện đã chỉ điểm, đệ tử vẫn còn một vấn đề nữa..."

Vương Bảo Nhạc hưng phấn không thôi nên quay đầu lại bắt đầu tung câu hỏi tới tấp với Chưởng viện, lần lượt đưa ra từng câu hỏi. Ban đầu chưởng viện còn có thể dễ dàng giải đáp, nhưng dần dần cũng mướt mồ hôi.

Còn Tào Khôn thì lúc này cũng âm thầm kinh hãi, may mà ban nãy Chưởng viện chủ động giành lại phần giải đáp thắc mắc của Vương Bảo Nhạc, bằng không thì mình sẽ mất hết mặt mũi ngay tại chỗ bởi vì mấy câu hỏi của Vương Bảo Nhạc sau này hắn còn chưa từng nghe qua bao giờ.

Các câu hỏi Vương Bảo Nhạc đưa ra đi từ thấp lên cao, độ khó tăng dần bởi vì hắn biết công thức thôi diễn Hồi Văn khác với mọi người. Xét theo mức độ nào đó thì trong hơn hai mươi ngày liên tục thôi diễn với tính toán công thức này khiến cho chính bản thân của Vương Bảo Nhạc cũng không hiểu rõ rốt cuộc trình độ hiểu biết về Hồi Văn của bản thân mình nằm ở mức nào nữa.

Nhưng sau bao lần liên tục thôi diễn và tính toán của mình thì hắn dần phát hiện ra, chướng ngại ảnh hưởng đến việc tính toán của mình chính là vì bản thân hắn thiếu đi một số kiến thức căn bản về Hồi Văn, cũng như thông qua tính công thức, hắn đã phát hiện ra rất nhiều điều mà người khác căn bản khó mà tiếp xúc tới.

Nay nhân dịp này, đầu tiên là Tào Khôn, sau đó là chưởng viện, những gì bọn họ giải đáp khiến cho đầu óc của Vương Bảo Nhạc giống như một cái máy được tra thêm dầu nhớt vào, vận hành ngày càng nhanh, theo vô số chướng ngại bị dẹp bõ, tốc độ thôi diễn công thức của hắn cũng tăng vèo vèo.

"Đa tạ Chưởng viện! Ta còn một vấn đề nữa, ban nãy ngài mới vừa nói giữa Hồi Văn với nhau thì sẽ có điểm giao nhau nhưng ta phát hiện nếu muốn có được Hồi Văn tốc độ thì dùng Hồi Văn gió cũng được, dùng Hồi Văn động năng cũng được, có rất nhiều cách. Vậy phải làm sao mới có thể dùng chồng lên để cho ra hiệu quả tốt nhất đây?"

Khi Vương Bảo Nhạc hỏi ra vấn đề này thì chưởng viện cũng phải giơ tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc cũng đầy vẻ bất lực.

Ông thầm cười khổ trong lòng, cảm thấy áp lực quá lớn nhưng đối mặt với vấn đề của học sinh ông không thể không trả lời, nhưng vấn đề Vương Bảo Nhạc đưa ra lại ngày càng khó hơn, câu hắn vừa hỏi đã vượt xa phạm vi mà ông có thể trả lời được. Cho nên ông vội vàng lấy nhẫn truyền âm ra gọi mấy người râu dê bên Pháp Binh hệ tới đây.

Trong lúc mấy người râu dê vội vàng chạy đến đây thì các học thủ xung quanh đã bị cảnh này làm cho hết hồn. Dù nơi này là lớp học Chưởng viện đi nữa thì cũng dần có tiếng bàn tán vang lên.

"Sao tên Vương Bảo Nhạc này lắm vấn đề thế không biết..."

"Hắn hỏi tới mức Chưởng viện cũng bí luôn rồi kìa... Rốt cuộc hắn là Linh Thạch học thủ hay Hồi Văn học thủ thế."

Mọi người bàn tán như thế khiến cho Tào Khôn cũng có áp lực cực lớn, tự dưng sinh ra cảm giác có nguy cơ.

Không bao lâu sau, khi ông râu dê với mấy lão sư Pháp Binh hệ chạy đến nơi thì ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc cũng đầy cổ quái, trên đường đến đây bọn họ đã nghe kể về chuyện ở chỗ này, nên lúc này đều ngồi xuống bắt đầu trả lời.

Chưởng viện thấy cứu tinh xuất hiện thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, thế là lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó, mỉm cười nhìn mọi người. Thế nhưng câu hỏi của Vương Bảo Nhạc cứ liên tục được đưa ra, độ khó cũng ngày càng cao hơn, ngay cả mấy lão sư Pháp Binh hệ cũng phải tốn thời gian rất lâu, lại còn hội ý thảo luận với nhau thì mới cho ra được đáp án.

Bởi vì Hồi Văn có hơn trăm vạn đạo, sau khi chúng phối hợp với nhau, dù không mở rộng gấp trăm lần thì cũng phải được chín mươi lần. Thế cho nên đủ loại biến hóa sinh ra khi kết hợp với nhau cũng nhiều, chẳng ai dám nói bản thân mình biết được toàn bộ cả.

Còn công thức của Vương Bảo Nhạc thì trực tiếp bỏ qua bước học thuộc lòng, khiến cho trăm vạn đạo Hồi Văn cùng với biến hóa của nó đều nằm trong phạm vi công thức, cho nên vấn đề của hắn mới có thể vượt qua số lượng Hồi Văn, trực tiếp đi thẳng vào bản chất!

Cuối cùng, khi bọn họ vất vả thương lượng mới cho ra được đáp án, nói cho Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lại thấy hắn kích động vỗ đùi đen đét.

"Ta hiểu rồi, hóa ra là vậy. Đa tạ chưởng viện, đa tạ hệ chủ, đa tạ các vị sư trưởng!"

"Ta còn một vấn đề nữa..."

"Muốn chế tác một món pháp khí có thể kích phát phong nhận thì cần hai loại Hồi Văn nóng lạnh tạo thành một vòng tuần hoàn, khắc trên Linh Thạch khác nhau, mà hai loại Hồi Văn đó lại do rất nhiều Hồi Văn căn bản kết hợp lại mà thành, số này lại có rất nhiều thứ tương tự như nhau. Vậy phải sắp xếp Hồi Văn kiểu gì thì mới có thể khắc lên trên một viên Linh Thạch duy nhất để hỗ trợ lẫn nhau đây."

Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực. Lúc này, hắn đã quên béng chuyện đây là lớp học Chưởng viện, theo hắn thấy thì đây chính là thiên đường giúp mình giải đáp thắc mắc, đề cao tốc độ tính toán!

Chẳng qua hắn vừa hỏi xong thì tất cả mọi người vốn đang gánh áp lực cực lớn đều hít mạnh một hơi, hai mắt mở to, trong đầu nổ vang, nhất là lão sư của Hồi Văn học đường lại nhịn không được mà thất thanh bật thốt.

"Đây là kiến thức Hồi Văn cao cấp của Pháp Binh các trên đảo Thượng Viện mà. Ngươi... Bây giờ ngươi đã bắt đầu nghiên cứu cái này rồi sao?"

ตอนถัดไป