Tuy Vân Tiên không thích Trần Ngọc Băng nhưng cô vẫn đi theo.
Cô có thể cảm nhận được anh trai mình chỉ xem Trần Ngọc Băng như bạn học. Nhưng không thể phủ nhận rằng qua giọng điệu của Trần Ngọc Băng khi nói chuyện cùng cô, có phảng phất bên trong sự kiêu ngạo, tự mãn và chút tính toán nịnh nọt với Vân Tiên.
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả đều vì Vân Dịch là anh trai của cô.
"Em ngồi đây đi." Trần Ngọc Băng để Vân Tiên ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng dạy nhạc, được đặt phía trước chiếc đàn dương cầm.
Sau đó, Trần Ngọc Băng vừa đứng một bên vừa đưa tay ấn vài phím đàn, ngón cái nhấc lên, đè xuống một phím rồi giới thiệu với Vân Tiên: "Em gái à, phím đàn này là nốt Đô."
Nói xong, Trần Ngọc Băng lại ấn liên tiếp nhiều phím đàn, sau đó lại giải thích từng phím một cho Vân Tiên.
Vân Tiên chỉ ngồi tỏ vẻ như mình chẳng hiểu gì, cô hơi cong môi, gật đầu.
Vân Dịch đứng bên cạnh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com