Màn sương trắng vốn bao phủ lấy mọi người giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, biến mất không chút tung tích. Không gian giam cầm đã được gỡ bỏ rồi.
Mọi người của phân viện Hoang Y sững sờ nhìn thiếu niên như tỏa ra ánh hào quang ấy, ai nấy không kìm được vui mừng mà ứa nước mắt.
Hề Nguyệt tỉnh lại rồi! Đúng là Hề Nguyệt tỉnh lại rồi!
Các trưởng lão của hiệp hội thầy thuốc đồng thời lùi về sau một bước, đột nhiên cảm thấy bản thân dường như bị thứ gì đó bóp chặt hơi thở, chỉ trong phút chốc đã chìm ngập trong nỗi sợ hãi.
Tề trưởng lão vừa lùi sau một bước, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, giận dữ quát lên: "Hắn có tài giỏi hơn nữa thì đã làm sao? Đại viên mãn thăng cấp thì đã sao nào? Hắn cũng chỉ là một thằng nhãi Kim Đan kỳ, chúng ta nhiều Nguyên Anh kỳ như thế này thì sao phải sợ hắn chứ! Xem ta dạy dỗ thằng nhãi thối tha này đây!"
Nói rồi, Tề trưởng lão nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, nhào về phía Hột Khê.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com