Trần Kiến Thành hoảng sợ kéo Trương Sùng tới một góc vắng lặng, xác định xung quanh không có ai mới nghi ngờ hỏi: "Trương huynh, vừa rồi huynh nói vậy là có ý gì thế?"
"Có ý gì ngươi còn không rõ sao?" Mặt Trương Sùng châm biếm nhìn gã, "Trần Kiến Thành, ngươi đúng là đồ mặt dày, ngươi thực sự nghĩ rằng mình thi được 999 điểm ư?"
Mặt của Trần Kiến Thành lúc xanh lúc trắng, gã ngoan cố hỏi lại: "Trương Sùng, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta... Tại sao ta không thể thi được điểm cao cơ chứ? Cho dù ngươi luôn khinh thường ta thì ngươi cũng không được đổ oan cho ta!"
"Ha ha..." Trương Sùng nghe vậy liền cười to, hắn nhìn Trần Kiến Thành giống như nhìn thằng ngu, "Trần Kiến Thành, có phải ngươi quên rồi không, lúc ngươi làm bài thi, ta luôn đứng sau ngươi. Nhìn dáng vẻ lo lắng, âu sầu của ngươi, ngươi thực sự nghĩ bản thân có thể thi được 999 điểm à? Hơn nữa, nếu như ta nhớ không nhầm thì tổng cộng ngươi chỉ trả lời hơn 700 câu thôi đúng không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com