Một mùi hương phái nữ ngọt ngấy ùa đến. Đáng lẽ được một thiếu nữ với thân thể trắng nõn mềm mại ôm chầm là một một niềm diễm phúc, nhưng đột nhiên Phụng Vân Cảnh lại chỉ mải mê nhớ tới khi người kia gần sát bên mình, một mùi hương thảo dược nhàn nhạt thoang thoảng nơi chóp mũi.
Người đó không kiều diễm như con gái, cũng không nhu mì giả tạo mà thay vào đó là vẻ hờ hững và mạnh mẽ đến hắn cũng không cách nào nắm bắt được.
Đột nhiên Phụng Vân Cảnh cảm thấy chán ghét mùi hương son phấn hiện tại đến nhường nào. Hắn hất văng thiếu nữ bổ nhào vào người mình ra, lạnh lùng nói: "Cút ngay! Vừa nhìn thấy ngươi là ta lại cảm thấy ghê tởm!" Dứt lời, bóng dáng của hắn chớp lóe rồi biến mất tại chỗ.
Cô gái kia bị vứt bỏ trong đình hóng gió, mới đầu cô ta còn sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó vặn vẹo.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com