"Nếu như đây là quyết định của em thì..." Ngôn Dịch Thâm chật vật nhếch miệng: "Ok, anh sẽ cho em được như ý."
Giản Nghi Tuyết giấu tay ra sau lưng, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay...
Đau quá, nhưng chẳng ngăn nổi nỗi đau trong tim.
Cô nghĩ, cô sắp mất anh rồi, mất anh vĩnh viễn.
"Vậy cứ thế đi, tạm biệt." Cô nói.
Ngôn Dịch Thâm vẫn ra vẻ nói cười thoải mái, chỉ là vành mắt đã đỏ hoe: "Xin lỗi, mấy ngày qua đã gây thêm phiền phức cho em rồi. Những món đồ anh để ở nhà em thì em cứ tùy ý xử lý là được. Tiểu Tuyết... à không, Giản Nghi Tuyết, tạm biệt."
Giản Nghi Tuyết bỏ đi thẳng, không quay đầu lại.
Ngôn Dịch Thâm siết chặt lan can, bàn tay dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch.
Câu nói "Đừng đi nữa, hãy ở lại đi" quanh đi quẩn lại trong đầu, có lúc gã gần như đã thốt ra, nhưng cuối cùng lại nhẫn tâm nén vào lòng.
Đủ rồi, Ngôn Dịch Thâm, cô ấy muốn đi, mày nên tôn trọng cô ấy, cứ đau khổ quấn lấy thì còn ra gì không?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com