Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Ninh Hề Nhi như bùng nổ.
Kiều Kiều hôn má Kỷ Dạ Bạch rồi!
Hôn má Kỷ Dạ Bạch rồi!
Hôn má rồi!
Cô dụi hai mắt, vừa dụi vừa cảm thấy thật không thể tin nổi.
Kiều Nam Thành vẫy tay với cô rồi bị trợ lý dắt đi, Kỷ Dạ Bạch còn đang lau mặt, tâm trạng đang cực kì tồi tệ.
Kỷ Dạ Bạch ném khăn ướt vào thùng rác rồi đi về phía Ninh Hề Nhi. Ninh Hề Nhi lùi lại phía sau vài bước, "Anh đừng lại gần em!"
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày.
"Anh nói thật cho em biết đi, anh với Kiều Kiều... hai người các anh... có thật là không có quan hệ gì không?" Ninh Hề Nhi không che giấu sự tò mò của mình.
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Hắn đưa tay gõ một cái lên đầu cô rồi tức giận nói, "Con nhóc thối tha này, tối ngày em cứ nghĩ mấy thứ linh tinh gì trong đầu vậy hả?"
"Vậy vừa rồi cậu ấy..."
"Cậu ta thần kinh thì có! Liên quan quái gì đến anh? Anh cũng chỉ là kẻ vô tội thôi!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com