Tiêu Hi Thần biết điều mặc cho Thành Du Nhiên dắt, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay lau mắt, cố gắng mở to mắt ra, trông là biết cậu ta đang cố gắng để mình không ngủ gục.
Tóc tổ quạ cùng bọn họ bắt xe taxi ở ven đường, nhìn Thành Du Nhiên rất dịu dàng, nhón chân xoa đầu Tiêu Hi Thần, "Em cho anh mượn vai đấy, buồn ngủ thì dựa vào ngủ một lát."
Tiêu Hi Thần ngáp một cái, gật đầu rồi tựa lên vai cô, mắt híp chặt lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tóc tổ quạ là FA chỉ biết trơ mắt nhìn.
"Bà xã cậu Ba à! Cô cũng chiều cậu ấy quá đấy!"
Thành Du Nhiên cười nói: "Ai bảo anh ấy ngốc chứ?"
Tóc tổ quạ thầm oán trách trong lòng: Cậu Ba chẳng ngốc đâu, là cô chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc cậu ấy tính kế người khác trông đáng sợ tới mức nào thôi.
Chỉ ở trước mặt Thành Du Nhiên, cậu ta mới ngốc nghếch khiến người không nỡ nhìn thẳng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com