Âu Tuấn Đạo sầm mặt, ông ta mơ hồ có dự cảm xấu.
Kỷ Dạ Bạch nhếch miệng: "Ông yêu Tống Vị Ương phải không? Yêu một người phụ nữ đã có chồng, ông cho rằng tình yêu của ông vừa vĩ đại vừa thủy chung, bà ấy lại không hề do dự mà từ chối ông, thế nên ông đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng, ngày ngày mượn rượu giải sầu, sống giống như một con sâu rượu..."
Giọng nói lai giữa thiếu niên và người trưởng thành của hắn ẩn chứa sự chế giễu, dường như con người ấy có thể đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay.
Vẻ mặt Âu Tuấn Đạo hiện lên sự thay đổi rất nhỏ. Chết tiệt! Thằng nhãi này đã điều tra ông ta rồi!
"Thế thì sao?"
"Chẳng sao cả, chỉ là khi đó chắc ông còn chưa nghĩ đến chuyện trả thù Tống Vị Ương đúng không? Dù sao ông cũng yêu bà ấy như vậy, yêu đến mức... tuyệt đối không nỡ làm tổn thương bà ấy..." Kỷ Dạ Bạch bạo dạn suy đoán cách nghĩ của Âu Tuấn Đạo năm đó, mà cổ ông ta bỗng nổi gân xanh, chứng tỏ Kỷ Dạ Bạch đã đoán đúng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com