Cùng lúc đó, trong cửa hàng.
Kỷ Dạ Bạch cảm ơn Arthur rồi kéo Ninh Hề Nhi ra ngoài.
Ninh Hề Nhi thấp thỏm, "Thật sự phải mặc như thế này ra ngoài sao?"
Bị người ta kì thị chết!
Kỷ Dạ Bạch liếc cô một cái, "Chẳng phải đây là ước mơ của em à?"
"Huhuhu... Đó là em đùa thôi."
Thấy Ninh Hề Nhi run sợ như thế, Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, không nhanh không chậm nói: "Dù sao ở đây cũng chẳng có ai biết em, em sợ cái gì? Giờ không quẩy, đợi nữa thì già mất rồi."
Ninh Hề Nhi bị tác động, đứng thẳng sống lưng, "Đi!"
Trên mặt Kỷ Dạ Bạch xuất hiện ý cười, "Ừm."
Hai người nắm tay, mười ngón đan xen nhau, chầm chầm bước trên đại lộ lá phong nổi tiếng của nước Anh.
Cây phong bên đường đỏ thẫm như lửa, phong cảnh đẹp không gì tả nổi.
Không như những gì Ninh Hề Nhi lo lắng, cô không bị kì thị, người đi đường khi nhìn thấy cô còn nở một nụ cười thân thiện.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com