Lúc trước Ninh Hề Nhi nhường nhịn Lục Thanh Hà là vì cô muốn giữ hòa thuận với người nhà dù đó chỉ là ở bề ngoài .
Nhưng bây giờ rõ ràng Lục Thanh Hà không coi cô là người thân, dựa vào đâu mà cô phải nhịn nữa chứ?
"Bà nói xong chưa?" Ninh Hề Nhi lạnh lùng hỏi.
Lục Thanh Hà giật mình, tức giận nói: "Thái độ của cô thế là thế nào? Về mặt luật pháp tôi là mẹ cô, lẽ nào cô làm sai lại không cho người khác nói sao?"
Ninh Hề Nhi cười lạnh: "Tôi làm gì sai?"
"Cô còn dám nói nữa à, cô không bắt nạt Cẩm Cẩm chắc?"
"Vậy sao bà không hỏi xem vì sao tôi lại bắt nạt nó?" Ninh Hề Nhi cao giọng.
Lục Thanh Hà nói: "Con bé vẫn còn là trẻ con mà, cô lớn hơn con bé hai tuổi mà không biết đường nhường nhịn con bé một chút sao? Con bé thì làm gì được cô chứ? Giết người hay là phóng hỏa? Không có phải không? Không có mà cô lại làm nó khóc!"
Giọng bà ta sắc bén và cay nghiệt, ẩn chứa sự độc đoán của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com