Cố Hạo Đình siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Hắn quét ánh mắt sắc bén về phía Hoắc Vi Vũ, phẫn nộ và căm hận sục sôi trong đáy mắt.
"Cút!" Cố Hạo Đình nghiến răng gằn lên một chữ.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn với vẻ khó tin. Cô muốn đưa tiễn Tần Duyệt một đoạn đường cuối cùng mà hắn cũng không cho phép sao?
"Tôi bảo cô cút đi, điếc à?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ thở dốc đến mức lồng ngực lên xuống dồn dập. Cô không ngờ hắn lại căm ghét mình đến thế.
Cô cũng trở nên kích động: "Tôi không đi đấy, đây có phải nhà anh đâu. Tần Duyệt cũng là bạn tôi, cái chết của anh ấy…"
Một tia sáng lạnh lóe lên trong ánh mắt Cố Hạo Đình. Hắn tiện tay cầm cái bát trên bàn quăng thẳng xuống trước mặt Hoắc Vi Vũ.
Choang một tiếng, cái bát vỡ tung, mảnh sứ vỡ bắn lên mu bàn tay của Hoắc Vi Vũ. May mà vết cắt không sâu, nhưng vết thương ấy lại như một nhát dao cứa vào lòng cô vậy.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com