Thông thường thì người biết càng nhiều bí mật luôn là người chết sớm nhất.
Chưa kể cô cũng không hứng thú gì với ngài V. Từ trong tiềm thức cô đã cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm giống như Cố Hạo Đình vậy.
"Không muốn biết, cảm ơn." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đóng cửa lại.
Cố Hạo Đình mím chặt môi, mắt đen nhánh thâm trầm, nhìn phòng cô qua camera.
Cô dám khẳng định là hắn không thể nào thích cô sao? Cô lấy đâu ra tự tin nói như vậy?
"Cộc! Cộc Cộc!" Có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình đứng dậy đi ra cửa, chặn ánh mắt đang nhìn vào.
"Nghe nói tìm thấy Minh Nặc rồi à?" Phùng Tri Dao lo lắng hỏi.
Cố Hạo Đình giơ cánh tay, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôi bảo người đưa cậu bé đi ăn cơm rồi, trong hai tiếng là về lại, bây giờ tôi phái người đưa cô về."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com