webnovel

第36章 Sao lúc cho nghe cô lại không muốn?

บรรณาธิการ: Nguyetmai

Cố Hạo Đình cất từng bước đi tới, nhìn vào quyển sách mà cô đang cầm.

Hoắc Vi Vũ chột dạ nhét sách xuống dưới gối, cau mày hỏi: "Sao anh vào mà không gõ cửa?"

"Cần phải gõ à?" Hắn ngạo nghễ đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, sau đó liếc cái gối kia rồi ra lệnh: "Lấy ra đây."

"Lấy cái gì?" Hoắc Vi Vũ ngồi dậy.

Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn cô một cái, xòe bàn tay dày rộng về phía cô.

Hoắc Vi Vũ đánh vào lòng bàn tay hắn. Nhưng vừa chạm tới bàn tay ấy thì ngón tay đã bị nắm lấy.

Lòng bàn tay hắn nóng rực đến đáng sợ. Hoắc Vi Vũ muốn rút tay lại mà không được. Cô đành hào phóng bảo: "Được thôi, anh thích thì cho này."

Bấy giờ Cố Hạo Đình mới chịu buông tay ra. Hoắc Vi Vũ cố ý đập mạnh cuốn sách vào tay hắn.

Cố Hạo Đình nhìn tên sách: "Gây án trên giường."

Hắn bắt đầu lật trang đầu tiên. Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, hơi cau mày lại, bởi vì tên tác giả bất lương kia viết nam chính đè nữ chính ra ứ hự trắng trợn ở ngay chương đầu!

"Cô thích đọc loại sách này à?" Cố Hạo Đình hỏi.

Hoắc Vi Vũ cố bình tĩnh lại, ngước đôi mắt đẹp lên liếc hắn: "Tiện tay lật xem ấy mà, có phạm pháp đâu."

Cố Hạo Đình ném trả sách rồi nằm lên giường cô, hai tay gối sau gáy, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thân thể cường tráng của hắn lập tức chiếm mất hơn nửa cái giường của cô.

Hoắc Vi Vũ định kháng nghịý kiến thì lại nghe hắn nói với giọng lạnh tanh: "Đọc cho tôi nghe."

Hoắc Vi Vũ im thin thít. Trong cuốn sách đó toàn miêu tả chi tiết khiến người đọc máu nóng sôi trào. Bây giờ bắt cô đọc thành tiếng thì có khác gì dẫn chương trình "siếc" đâu!

Cô không làm nổi chuyện này, bèn ném sách lên người hắn: "Anh đi mà đọc."

Cố Hạo Đình mở to đôi mắt thẳm sâu như đại dương mênh mông, ánh mắt bình lặng và nguy hiểm khiến người ta mặt đỏ tim đập loạn nhịp.

"Cô muốn nghe à?" Cố Hạo Đình hỏi bằng giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ.

Hoắc Vi Vũ chợt căng thẳng.

"À." Cô cười một tiếng làm dịu đi bầu không khí gượng gạo rồi cố bật lại: "Anh đọc thì tôi nghe."

Cố Hạo Đình cầm sách lên, ngón tay thon dài lật trang đầu tiên.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, đôi mắt lấp lánh phía sau hàng mi dài lén nhìn hắn.

Hắn lướt mắt khắp trang sách với phong thái vô cùng quý phái.

Đừng bảo là hắn đọc thật nhé?

Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nổi khi hắn đọc những câu từ nóng bỏng kia thành lời còn mê hoặc và nguy hiểm tới mức nào.

Cô ngẫm nghĩ một lát thấy xấu hổ quá, bèn cướp cuốn sách khỏi tay hắn, ném lên tủ đầu giường rồi ngang ngạnh nói: "Tự nhiên tôi không muốn nghe nữa rồi."

Cố Hạo Đình nhếch miệng cười nham hiểm, sau đó vòng tay ôm eo Hoắc Vi Vũ, kéo cô vào lòng mình: "Không muốn nghe nghĩa là muốn làm hả?"

"Thôi thế thì nghe đi." Hoắc Vi Vũ lại với lấy cuốn sách.

Cố Hạo Đình quay người đè Hoắc Vi Vũ xuống giường rồi đặt lên môi cô một nụ hôn vồn vã, đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng, cướp đoạt mật ngọt hương thơm từ cô.

Hoắc Vi Vũ vặn người giãy dgiụa. Lồng ngực cường tráng của người đàn ông kia đè lên cô, không để cô có cơ hội từ chối dù chỉ một chút.

Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, kháng nghịlên tiếng: "Tôi chọn anh đọc cho tôi nghe mà."

Cố Hạo Đình nắm cằm cô, nâng lên để cô nhìn thẳng vào mình. Hắn nhếch miệng: "Tôi có nói là sẽ nghe theo cô không?"

"Cố Hạo Đình, anh chơi tôi đấy à?" Hoắc Vi Vũ sẵng giọng.

"Ừm, cô đã muốn thì để tôi vui chơi cho tận tình vậy." Nói xong, Cố Hạo Đình cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô, hàm răng khẽ gặm cắn đôi môi mềm.

Mới không gặp có một ngày mà Hoắc Vi Vũ thấy hắn nguy hiểm hơn nhiều quá.

ตอนถัดไป