webnovel

Chương 40: Quý khách cứ yên tâm chơi game trong quán

Editor: Nguyetmai

Thế lực trong nước Đại Tấn vô cùng rắc rối phức tạp. Từ khi Đại Tấn dựng nước, để thành lập quốc gia trên vùng đất cường giả như mây, tu giả đi đầy đất này, Tiên Hoàng Võ Đế đã phải thu phục không ít võ giả và tu sĩ mạnh mẽ, đưa ra lời hứa hẹn với rất nhiều thế lực.

Sau khi dựng nước, những vị võ giả, tu sĩ và các thế lực đó đều được phong thưởng, dần trở thành các gia tộc lớn.

Lại thêm việc Tiên Hoàng Võ Đế xuất thân thế gia vọng tộc, trải qua thời gian dài phát triển đã hình thành nên tập đoàn quyền quý khổng lồ ở trong nước.

Đại Tấn trông có vẻ bình lặng, kì thực sóng ngầm cuồn cuộn.

***

Màn đêm buông xuống. Sau khi đánh xong Resident Evil, Nạp Lan Minh Tuyết lại xem Phương Khải chơi Diablo 2 cả tối.

Hôm nay cô đã chơi thử trò này chừng nửa tiếng.

Bản đồ trong game thực tế ảo Diablo 2 lớn hơn phiên bản gốc rất nhiều. Trong nơi trú quân Rogue (Rogue Encampment) có quán rượu, khu dân cư, gần như không hề khác gì thế giới thật cả. Cảm giác chân thực và độ tự do khiến trò chơi thú vị hơn gấp nhiều lần.

Trong những game nhập vai thế này, cô có thể nhập vai vào bất kỳ nhân vật nào mình thích, hòa vào thế giới trong game. Ở nơi này, cho dù cô trò chuyện với những người dân mà bình thường chẳng bao giờ liếc mắt tới, cũng sẽ không khiến ai cảm thấy kỳ lạ.

Cũng chỉ có những giây phút trong game cô mới có thể gỡ bỏ gánh nặng trên vai xuống. Đây là một thế giới hoàn toàn khác, không có trách nhiệm và thân phận. Cô có thể ngồi trong quán rượu giao lưu với các nhân vật trong game, có thể cao hứng vì đánh quái lên cấp hay rơi ra trang bị.

Không cần mệt mỏi tính toán mọi thứ, tức giận có thể biểu lộ ngoài mặt, cao hứng có thể vui cười, không cần suy đoán tâm tư của những người khác.

Cô bỗng nhiên có một chút mê man.

Trò chơi này còn thú vị hơn cả Resident Evil, vậy mình có nên chơi game này hay không? Chơi hay không nhỉ? Có chơi hay không đây?

"Thả lỏng quá mất rồi…"

Cô có phần cảnh giác, đứng lên khỏi chỗ ngồi. Đây là cảm giác chưa từng có trong cả cuộc đời cô.

Cô xoay đầu lại, quan sát cả quán net một chút, gần như tất cả mọi người đã ra về hết.

Đã 12 giờ rồi!

"Thì ra đã muộn như vậy rồi sao?!"

Lúc này, Phương Khải đứng lên từ chỗ ngồi, duỗi lưng một cái, kinh ngạc nhìn hai người:

"Hả? Mấy người còn chưa về à?"

"Giờ về đây."

Nạp Lan Minh Tuyết khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày. Cô mở cửa lớn ra, bỗng cảm thấy mặt mình mát lạnh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về phía bầu trời u ám, y phục trắng tinh tung bay theo từng cơn gió lớn.

Cô đi ra khỏi quán, vươn tay, một giọt nước trong suốt theo gió bay vào lòng bàn tay cô.

"Mưa rồi sao?"

***

Trời mùa hè, trước khi mưa thời tiết thường rất oi bức, mây trên trời bao phủ tựa như một cái lồng hấp, khiến lòng người càng thêm buồn bực.

Vị khách cuối cùng là Nạp Lan Minh Tuyết đã rời đi, Phương Khải cũng đi ra, chuẩn bị đóng cửa.

Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện ở ngoài cửa có một luồng hơi thở không bình thường. Phương Khải không khỏi nhíu chặt mày.

Bóng đêm đen như mực, mưa đêm đen kịt, ngoài chút ánh sáng trong quán Phương Khải hắt ra, không có bất kỳ nguồn sáng nào khác.

Bây giờ là nửa đêm, tất cả các hộ gia đình trên con đường đều đã đi ngủ từ lâu.

Trên đường phố âm u, Lam Yên cầm một cái ô che mưa đi bên cạnh Nạp Lan Minh Tuyết. Hai người tiến dần vào trong bóng tối.

Đúng lúc này, bước chân của Nạp Lan Minh Tuyết đột nhiên dừng lại.

"Mấy ngày nay Nạp Lan tiểu thư sống thoải mái ghê nhỉ?"

Một tiếng cảm thán từ trên mái nhà truyền xuống.

Giọng nói này vang lên quá đột ngột. Bấy giờ, bọn họ mới phát hiện, ở trên nóc nhà hai ven đường, không biết đã xuất hiện mấy cái bóng đen từ lúc nào.

"Nạp Lan tiểu thư!"

Thần sắc trên mặt xinh đẹp của Lam Yên trầm xuống, không cần nghĩ cũng biết mấy người này đang nhằm vào hai người họ.

"Là đại ca của tôi phái mấy người tới hả?"

Nạp Lan Minh Tuyết vẫn hờ hững như trước:

"Đúng là tôi đã quá buông lỏng, thậm chí không phát hiện ra có người theo dõi mình."

Bóng đen đứng giữa cười giễu một tiếng, đưa tay phải lên, phất nhẹ:

"Không để lại người sống!"

Tám bóng đen, bay lượn trong đêm như diều hâu, lao thẳng xuống dưới.

Từng luồng đao khí mang đầy sát ý, kèm theo đó là tiếng gió rít gào đánh tới.

Võ khí rời khỏi thân thể! Đại võ sư!

Tám tên sát thủ, mỗi kẻ đều đã đạt tới cảnh giới Đại võ sư trở lên, nhưng mục tiêu của bọn chúng chỉ là một cô gái trẻ vừa đạt tới cảnh giới Võ sư chưa lâu.

Hơn nữa trên mái nhà còn một tên sát thủ cầm đầu chưa ra tay, đội hình như vậy gần như tuyệt đối không có khả năng thất bại.

Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết ngưng trọng, bị ép cho phải lui liên tiếp về phía sau. Chỉ trong giây lát, cô đã lui đến chân tường.

Một ánh đao khổng lồ mạnh mẽ quét ra, khó lòng tránh né!

Với tu vi của Nạp Lan Minh Tuyết sao có thể là đối thủ của Đại võ sư? Chỉ thấy quanh người cô đột nhiên sáng lên một vòng bảo hộ, sau đó cả người bị một luồng lực lượng khổng lồ quét bay ra ngoài.

Ầm ầm!

Nhà dân sau lưng cô ầm ầm sụp đổ.

"Nạp Lan tiểu thư!"

Lam Yên hét lên một tiếng, đang định xông tới kiểm tra vết thương của Nạp Lan Minh Tuyết thì một tiếng gió rít chói tai đột ngột vang lên.

Ầm!

Ánh đao mạnh mẽ chém lên vị trí phía trước người Lam Yên. Dưới chân cô lập tức xuất hiện một vết chém sâu.

Một người mặc áo đen chậm rãi ngăn trước mặt cô, nhếch mép cười lạnh:

"Lam Yên tiểu thư, phân tâm khi chiến đấu không phải một thói quen tốt đâu!"

Nạp Lan Minh Tuyết bị ánh đao đánh bay ra bên ngoài. Quanh người cô xuất hiện một vòng bảo vệ, hiển nhiên đó là một loại pháp khí phòng thân rất tốt, dùng võ khí là kích hoạt được, hiệu quả phòng ngự cũng rất mạnh.

Nhưng dưới sức tấn công như bão táp của mấy tên Đại võ sư, không bao lâu sau nó đã mất đi tác dụng.

Nạp Lan Minh Tuyết vô thức đưa tay nắm lấy một thanh đao nhỏ bằng ngọc bích được đeo trên cổ.

Một luồng hơi thở nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện phát ra từ chuôi đao nhỏ bằng ngọc bích này.

Bóng đen đứng trên mái nhà đột nhiên biến mất. Ngay sau đó một luồng sáng lạnh tiến vào cơ thể Nạp Lan Minh Tuyết.

"Nạp Lan tiểu thư, chúng tôi biết cô có bao nhiêu quân bài chưa lật. Có điều tôi khuyên cô chớ nên manh động thì tốt hơn!"

Đòn đánh này không trúng chỗ yếu hại, nhưng dường như đã đâm trúng một điểm quan trọng nào đó trên thân thể cô. Võ khí hỗn loạn bùng nổ trong thân thể Minh Tuyết, chạy loạn khắp mọi nơi. Ngay sau đó, thanh đao nhỏ bằng ngọc bích lóng lánh trong tay Nạp Lan Minh Tuyết lập tức vỡ vụn.

Nạp Lan Minh Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Thực lực người này, chí ít cũng đạt tới cảnh giới Võ tông!

Đối phương phái một vị Võ tông, tám tên Đại võ sư tới ám sát cô?

Nạp Lan Minh Tuyết cười khổ, vị đại ca kia của mình đúng là coi trọng mình quá!

Thấy át chủ bài cường đại nhất của mình bị phá, cảm nhận được lực lượng trong cơ thể dường như bị rút ra ngoài, cặp mắt dường như mãi mãi lạnh lẽo kia của cô cuối cùng lộ ra một chút thê lương và tuyệt vọng.

Cô kiêu ngạo, thông minh lại có thiên phú, cô chính là viên ngọc sáng lấp lánh của Nạp Lan gia. Cô vốn phải là một trong số ít những người đứng ở đỉnh kim tự tháp của quốc gia này.

Nhưng hôm nay cô lại phải chết ở đây!

Đây là một sự bi ai không thể nói thành lời!

Cô mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng cô đã không đi điều tra rõ mọi chuyện được nữa rồi.

***

"Sao cứ thấy có gì đó là lạ vậy nhỉ?"

 Phương Khải đóng cửa lại, nghi hoặc lắc đầu.

"Kệ đi, chơi Diablo cả ngày rồi, cũng đến lúc phải nghỉ."

Hắn duỗi tay duỗi chân, đúng lúc vừa chuẩn bị lên lầu Phương Khải nghe thấy hệ thống nhắc nhở.

"Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp!"

"Nhiệm vụ khẩn cấp?"

Phương Khải càng thấy lạ hơn, đêm hôm khuya khoắt rồi còn nhiệm vụ khẩn cấp gì chứ?

Hắn bật giao diện của hệ thống lên theo bản năng.

Kiểm tra thấy khách hàng đến quán net chơi về muộn, trên đường về bị kẻ xấu tập kích. Để đảm bảo cho mỗi khách hàng có thể an tâm chơi game trong quán, hệ thống công bố nhiệm vụ.

Nhiệm vụ mới: Tập kích trong đêm mưa.

Nhận được đạo cụ chấp hành nhiệm vụ: Súng bắn tên lửa vô hạn (Vui lòng lấy trong tủ âm tường).

Phần thưởng nhiệm vụ: Nhận được súng bắn tên lửa vô hạn vĩnh viễn.

Giải thích về nhiệm vụ: Quý khách cứ yên tâm chơi game ở quán chúng tôi!

Next chapter