webnovel

Chương 22: Đại tiểu thư cũng có lúc nói lời cay đắng

Editor: Nguyetmai

Lương Thạch vừa bật game lên là đổi ngay súng lục thành dao găm.

Do chịu ảnh hưởng từ Phương Khải, không chỉ là Lương Thạch, những người khác cũng đều đổi từ dùng súng sang dùng dao.

Phương Khải thấy vậy bèn hỏi:

"Mấy người định dùng dao găm phá game cả đám hả?"

"He he he… Tôi hơi ngứa tay!"

Lương Thạch gãi gãi đầu.

"Không cần vội vậy đâu. Sau này chơi kiểu dùng dao phá đảo nhanh, mọi người sẽ có rất nhiều cơ hội để luyện tập kỹ năng."

Phương Khải cười nói.

Sau khi chơi Resident Evil, mấy người Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu cảm thấy thực lực của bản thân tăng lên rất rõ. Hơn nữa việc này thú vị và kích thích hơn so với việc khổ cực luyện võ nhiều, cho nên bọn họ ngày ngày đều tới đây, đã trở thành khách quen của quán.

Đúng lúc này nhóm năm người Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu, Hứa Lạc, Lý Tịch chạy tới, nghe được câu này của Phương Khải, Tống Thanh Phong vội vàng hỏi.

"Dùng dao phá đảo nhanh? Là gì vậy?"

"Đó là một hình thức chơi dựa vào kỹ thuật để phá đảo." Phương Khải giải thích qua. "Chờ sau khi mấy người phá đảo sẽ hiểu."

Phương Khải vẫn nhớ rõ, trong trò Resident Evil 1 remake trước đây, ngoài lựa chọn độ khó khi bắt đầu chơi thì sau khi phá đảo, người chơi có thể lựa chọn hình thức chơi khác như sinh tồn thực tế và quái vật tàng hình. Dùng dao phá đảo tốc độ cao là hình thức tự tìm đường chết do người chơi tự nghĩ ra.

Điều khiển nhân vật dùng dao găm trong cả trò chơi, nếu là ngoài đời thực, làm gì có ai thích tự ngược mình như vậy.

Nhưng trong game thì khác. Sau khi phá đảo, nhiều cao thủ không thấy thỏa mãn với độ khó của game, cho nên mới vắt óc suy nghĩ ra cách chơi nào có tính khiêu chiến tàn khốc hơn.

Trò dùng dao phá đảo sinh ra như vậy đó.

Trong Resident Evil 1 remake phiên bản thực tế ảo của hệ thống, sau khi người chơi phá đảo thì sẽ tự tiến vào hình thức tự ngược dùng dao phá đảo.

Đương nhiên, ai có thể hoàn thành việc khó khăn này trong hoàn cảnh như vậy thì khẳng định là cao thủ trong cao thủ!

Bởi vì muốn thực hiện được nhiệm vụ bất khả thi này cần kỹ xảo chiến đấu cực mạnh. Bằng không, với sức tấn công mạnh mẽ của Hunter, chỉ cần trúng một đòn thì đa số mọi người đều không chịu nổi.

"Nói vậy thì tôi phải cố gắng luyện tập sử dụng dao găm nhiều hơn rồi."

Tống Thanh Phong cười lớn, bắt đầu vào game.

Chẳng mấy chốc, trên màn hình của cậu ta đã xuất hiện một con quái vật khủng bố, bề ngoài dữ tợn, vảy cứng phủ kín toàn thân.

Hunter!

"Tống thiếu gia, cuối cùng cậu đã gặp Hunter rồi hả?"

Mọi người thấy vậy, lập tức ngoái đầu sang hỏi.

"Hunter?"

Mọi người đang chơi đều nhìn về phía này, gặp được Hunter có nghĩa là đã tới nửa sau hành trình.

"Vậy chẳng phải là sắp có người qua cửa rồi sao?"

"Mấy vị cứ chơi tiếp đi nhé."

Phương Khải xoa cái bụng lép kẹp đang sôi òng ọc để biểu tình. Hắn nhớ ra mình vẫn chưa ăn sáng.

Việc được T-virus cải tạo có thể coi như một loại tiến hóa, nâng hình thái sinh mệnh lên trạng thái cao hơn, hoàn mỹ hơn. Đây cũng chính là tác dụng của T-virus.

Nhưng xuyên suốt các phiên bản Resident Evil, không có mấy người tiến hóa đạt tới trạng thái hoàn mỹ, đa số những người bị lây nhiễm đều dị hóa thành quái vật.

Nhưng khi Phương Khải tiến hóa không hề có bất kỳ nguy cơ bị dị hóa nào, hiển nhiên tiến hóa vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng điều này cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng của bản thân hắn, do đó Phương Khải đang cảm thấy bụng đói cồn cào.

"Thím Vương! Cho cháu một lồng bánh bao!"

"Một… một lồng?"

Cho dù sức ăn của võ giả khá lớn, nhưng dạ dày cũng phải có giới hạn chứ?

Thím Vương bán bánh bao ở bên cạnh đứng sững người.

Cậu tưởng đây là bánh bao canh nho nhỏ à?

"Vậy… hai lồng được không?"

"Chắc mấy người vào quán cậu cũng chưa ăn sáng, cậu mua cho họ hả?" Rốt cục thím Vương cũng tỉnh lại: "Được… được chứ!"

Thím Vương mở lồng hấp ra, Phương Khải đưa tay lấy hai cái, nhét vào miệng.

"Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn đó!" Thím Vương cười tươi như hoa. "Tiểu Khải này, gần đây cậu làm ăn gì vậy? Tình hình tốt hơn khi lão Phương còn sống nhiều."

Thím chậc lưỡi, nói tiếp:

"Thân phận vị thiếu gia mặc áo tím kia không đơn giản đâu, ngay cả lính bảo vệ thành cũng phải cung kính với cậu ta, nhớ đừng đặc tội cậu ta đó!"

"Áu… iểu… à…"

Phương Khải nhồm nhoàm nhai bánh bao, nói không lên lời.

"Ngon quá!"

Bánh bao ở thế giới này rất to, hơn nữa còn không sợ có chất bảo quản, chất phụ gia gì cả, nhân thịt cũng đậm đà vừa miệng, không hề ngấy. Thân thể Phương Khải vừa được cường hóa, hắn ăn nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã ngốn hết hơn chục chiếc.

Đến tận lúc này Phương Khải mới bớt cảm thấy đói bụng.

Thím Vương đứng bán hàng thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, cười nói:

"Mấy đứa nhỏ luyện võ đều ăn nhiều như vậy hả? Cũng may thằng nhóc nhà thím đọc sách, bằng không nó đã ăn sập cả cửa hàng bánh bao này rồi!"

Phương Khải cười lớn, thuận miệng hỏi:

"Thím Vương, thím có biết ông Chu ở sát vách chuyển đi đâu rồi không?"

"Cháu tìm ông ấy làm gì hả?"

"Cũng không có gì." Phương Khải thành thật trả lời. "Nếu như có thể thì, cháu muốn mua lại cửa hàng kia."

Thím Vương suy nghĩ một chút mới đáp:

"Vậy hả, hình như ông Chu đang nhờ người rao bán cửa hàng đó rồi, chút nữa thím sẽ hỏi thăm giúp cháu."

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn thím."

Khi Phương Khải đang ăn bánh bao thì thấy Từ Tử Hinh và Thẩm Thanh Thanh đang đi về phía này. Hai cô nàng xinh đẹp thấy Phương Khải đang nhai nhồm nhoàm thì cười híp mắt lại, vẫy vẫy tay với hắn.

"Ông chủ! Hôm nay chúng tôi tới sớm thế này, có thể để bọn tôi chơi lâu hơn không?"

Thẩm Thanh Thanh nhớ lại trò chơi mới lạ hôm qua mà vẫn chưa hết thòm thèm. Nhưng cô không ngờ tới chuyện có quán xá nào lại hạn chế giờ chơi của khách hàng, vì vậy buồn bực cả đêm.

"Không được. Mỗi người 6 tiếng, ai cũng công bằng như nhau."

Phương Khải đứng nguyên tại chỗ, bồi thêm một câu:

"À, thực ra cũng không còn sớm đâu."

"Không còn sớm?"

Thẩm Thanh Thanh kinh ngạc, đi vào trong cửa hàng. Ngay sau đó, cô rít lên một tiếng chói tai: "Ông chủ!!!!! Sao đã hết máy rồi?"

"Hết máy rồi?"

Từ Tử Hinh cũng vội bước vào bên trong, phát hiện ra sự thật đau lòng: Cả mười một máy đều đã có người ngồi, hơn nữa còn có một tên đang chờ vêu mồm!

"Ông chủ, sao hôm nay lại nhiều người vậy?"

Từ Tử Hinh chưa từng ngờ rằng vừa sáng mình đã tới nhưng vẫn không có máy! Cô nghiến răng nghiến lợi rít lên.

"Sao tôi biết được!"

Phương Khải cũng có phần buồn bực. Sao hôm nay ai nấy đều sớm vậy chứ, mới ăn được cái bánh bao thì vị trí của mình cũng mất luôn.

"Không biết? Trên đời này có ai làm ăn như anh không hả?"

Từ Tử Hinh giận quá hóa cười.

"Có chứ!"

Phương Khải chỉ tay vào mình.

Thấy Phương Khải tỏ vẻ vô tội, Từ Tử Hinh đột nhiên muốn xông tới đánh cho hắn một trận.

"Xí, bản cô nương không thèm so đo với anh."

Từ Tử Hinh tức giận hồi lâu, sau đó mới lên tiếng.

Nhưng mà… chẳng lẽ mình và Thẩm Thanh Thanh phải đứng đây chờ sao?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, 6 tiếng nào có dễ chờ!

Thẩm Thanh Thanh giậm chân:

"Ông chủ, anh không thể đổi thời gian chơi thành 3 tiếng sao?"

Phương Khải châm chọc:

"Không biết khi nãy là ai oán giận 6 tiếng quá ít!"

"Ông chủ, tôi sai rồi!"

Thẩm Thanh Thanh khóc không ra nước mắt.

Từ Tử Hinh hít một hơi thật sâu, than:

"Chẳng trách ông chủ lại giới hạn thời gian chơi, hóa ra đã sớm nghĩ tới tình hình này."

Phương Khải nhún vai:

"Tôi đã sớm nói mọi quy định của quán đều có ý nghĩa mà!"

"Hay là… chút nữa chúng ta quay lại đây?"

"Tức chết đi mất! Ngày mai bản tiểu thư 6 giờ rời giường! Nhất định sẽ khiến cho mấy người phải hít bụi!"

Thẩm Thanh Thanh cáu giận, giậm chân, trừng mắt nhìn mấy tên khốn dám tranh máy của mình, thở phì phò.

Sau khi nói xong mấy lời này, Thẩm Thanh Thanh mới miễn cưỡng chấp nhận việc "thỏa hiệp":

"Chút nữa chúng ta quay lại!"

Thím Vương thấy vậy, bật cười nói:

"Xem ra chuyện làm ăn của cháu rất tốt. Quán của cháu buôn bán hay làm dịch vụ gì đó? Thím thấy bọn họ đều là những người có địa vị cao, liệu sẽ không có ai cướp chứ? Đừng thấy giờ tiệm bánh bao của thím không nhiều người, lúc đông khách thì phải xếp mấy hàng dài đó!"

Thím Vương bắt đầu tiến vào chế độ bà tám, liên tục lải nhải:

"Thím vẫn nhớ năm ngoái có mấy thằng nhóc xếp hàng chen ngang, cuối cùng xô xát với nhau ở trước tiệm của thím, chậc chậc…"

Nghĩ tới đây, thím Vương vẫn hơi run run.

Phương Khải vốn cũng ôm tâm tư nghe cho vui tai, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra vấn đề còn tồn tại.

Đúng là những người chơi trong quán của mình vẫn đang chịu tuân thủ quy định của quán. Nhưng đó là vì ngày nào họ cũng tới chơi, cho dù hết máy phải chờ thì cũng có thể tán gẫu với bạn bè về những tình tiết trong game để giết thời gian.

Nhưng nếu có thêm nhiều khách hơn nữa, liệu có xuất hiện tình hình như thím Vương nói hay không?

Ở thế giới trước đây, Phương Khải từng đi chơi ở không ít quán net. Những nơi như này rất dễ xảy ra xô xát, điều này khiến những khách hàng tới chơi như hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Bởi vậy hắn tuyệt đối không để cho chuyện này xảy ra ở trong quán net của mình.

"Hay mình ra thêm một quy định nữa nhỉ?"

Hắn đảo mắt một vòng, quay người trở về trong quán.

Next chapter