webnovel

Chương 12: Không chỉ là chơi game

Editor: Nguyetmai

Hai người bắt đầu cảm nhận được sức hấp dẫn của trò chơi. Ở nơi này, hai người có thể tùy ý thi triển sát chiêu, chết rồi vẫn có cơ hội làm lại, đây là trải nghiệm khó mà có được.

Nhưng hình như trò chơi này hơi khó thì phải?

"Dùng mấy con quái vật không thể đánh chết để cá cược với chúng tôi, mấy người hơi quá đáng rồi đó!"

Hiển nhiên Lý Tịch có phần không vui.

Khuôn mặt Lâm Thiệu hiện vẻ kiêu ngạo, cậu ta ngẩng đầu nói:

"Sao mà không thể đánh chết được? Thực tế mà nói thì chúng tôi đã giết chết mấy con Zombie rồi!"

"Giết mấy con?"

Lý Tịch hừ lạnh nói:

"Khi nãy tôi dùng Chỉ kiếm của Lý gia đâm nát phần ngực con quái vật này nhưng vẫn không thể đánh chết nó. Lâm huynh, anh nói đi, anh giết chết mấy con Zombie bằng cách nào?"

"Không chỉ là Lâm huynh đâu. Thiếu gia đây cũng đã giết chết vài con, còn cả Tống huynh nữa." Hứa Thiệu cười hì hì, nói. Cậu ta chỉ vào Tống Thanh Phong đứng bên cạnh:

"Tống huynh đã giết được hơn mười con rồi!"

"Điều này sao có thể?"

Hai người vô cùng khiếp sợ, sao mấy người này có thể giết chết được thứ quái vật khó nhằn này chứ?

Lâm Thiệu và Hứa Lạc rất sung sướng khi thấy ánh mắt của hai người này, bọn họ cười nói:

"Có gì mà không thể? Nếu không phải vậy thì cậu nghĩ lý do thành tích thi của cậu thua kém chúng tôi nhiều vậy là gì?"

"Mấy người giết chết Zombie bằng cách nào?"

Lý Tịch nhìn về phía hai người rồi hỏi:

"Chẳng lẽ có bí quyết gì sao?"

Thấy vẻ nóng lòng nóng ruột của Lý Tịch, bọn họ nở nụ cười, đáp:

"Đương nhiên là có! Cậu muốn biết không hả?"

Lý Tịch lập tức để lộ ánh mắt mong chờ.

"Vậy thì ngày mai tới đây chơi…"

"Đương nhiên là tôi mời các huynh đệ rồi!" Lý Tịch vội vàng nói.

Lúc này Lâm Thiệu mới tỏ vẻ xem như cậu biết điều, hài lòng cười:

"Đánh vỡ đầu!"

"Đánh vỡ đầu? Nhược điểm của nó là đầu à?"

Ánh mắt Lý Tịch xoay chuyển.

Cậu ta lập tức vào game thử một lần nữa, không ngờ chiêu này có hiệu quả. Zombie bị đánh vỡ đầu không thể sống lại.

"Sao mấy người phát hiện ra biện pháp này? Không ngờ lại phải làm như thế!" Lý Tịch càng thêm khâm phục hơn.

Mấy người đều bật cười, lòng lâng lâng hưởng thụ ánh mắt khâm phục của hai người bạn.

Có được phương pháp đối phó với quái vật như có thêm một lớp bảo vệ trong thế giới mạo hiểm xa lạ này. Hai thiếu niên hưng phấn chơi game, càng chơi càng nghiền không thể kiềm chế được.

Có điều hai người chơi không có gì đặc sắc cả, chênh lệch rất lớn với bọn họ.

Mấy người đứng xem một hồi, cảm thấy chán chán nên đưa mắt nhìn sang những chỗ khác.

Lâm Thiệu nhìn thoáng qua Từ Tử Hinh ngồi cạnh đó, cậu ta kinh ngạc:

"Có con gái chơi hả?"

Khi ngẩng đầu lên nhìn lên màn hình, bỗng Lâm Thiệu hét toáng lên như tìm ra châu lục mới:

"Tống huynh! Mấy người mau nhìn kìa! Cô ấy chọn được Jill?"

Điều khiến cậu ta cảm thấy khiếp sợ hơn chính là Jill đang cầm một khẩu Shotgun*. Từ Tử Hinh điều khiển Jill chạm phải cơ quan trong phòng, nhưng ngay lập tức, đồng đội Barry đột nhiên chạy tới đá tung cửa, sau đó cứu cô thoát khỏi đó.

(*) Shotgun: hay còn được gọi là súng bắn đạn ghém, là dòng súng uy lực với kích cỡ đạn lớn có thể là đạn đặc hoặc đạn chùm, chuyên dùng để tiêu diệt những mục tiêu tầm gần, hoặc cần có sức công phá lớn.

"Mẹ nó! Sao cô ấy lại có đồng đội trợ giúp?"

Bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bọn họ chơi cả buổi sáng vẫn chỉ có một thân một mình thăm dò căn biệt thự. Sao cô ấy lại có đồng đội hỗ trợ?

Không thể không nói Resident Evil 1 ưu tiên rất nhiều cho các chị em. Ngay từ khi bắt đầu trò chơi, Jill không những có súng mà còn có công cụ mở khóa, có thể tìm được đạn ở những nơi bị khóa lại. Hơn nữa thỉnh thoảng Barry sẽ xuất hiện giúp đỡ, do đó độ khó khi chơi Jill thấp hơn khi chơi Chris một chút.

Điều duy nhất Jill không bằng Chris chính là giáp mỏng máu giấy, đến cuối game, chỉ cần chút sơ sẩy là rất dễ bị một đòn đập chết tươi.

Hai người còn lại thấy cảnh này cũng sững ra, chơi như vậy đúng là quá sướng!

Lâm Thiệu vội vã mở miệng hỏi:

"Cô nương, có thể cho tôi hỏi một câu được không? Sao cô chọn được nhân vật này vậy?"

Từ Tử Hinh chưa từng chơi trò nào mới mẻ thú vị như vậy, tuy rằng khá đáng sợ nhưng vẫn may là có đồng đội giúp đỡ. Cô học được phương pháp đánh vỡ đầu để giết Zombie từ chỗ Barry, do đó chơi game thuận lợi hơn mấy người Tống Thanh Phong nhiều.

Cô đang tập trung chơi thì chợt nghe thấy có người đang gọi mình, cô bèn tháo máy giả lập xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy ba người đang đứng xem ở phía sau.

Chỉ là chơi game thôi mà cũng có nhiều người vây xem như vậy sao?

Hơn nữa họ còn hỏi mình cách lựa chọn nhân vật này?

Chỉ là chọn nhân vật mà thôi, còn cần cách gì nữa hả?

Cô không hiểu mô tê gì cả, đáp:

"Khi bắt đầu trò chơi, chọn 1 là được nhân vật này á!"

"Chọn 1 không phải là Chris sao?"

Ba người ngẩn ra.

"Không phải, tôi thấy lựa chọn số 1 là Jill mà!" Từ Tử Hinh đáp.

"???"

Mặt Hứa Lạc tối sầm lại, mọi người chọn 1 đều là Chris, sao cô ấy chọn 1 lại là Jill?

"Có phải do chúng ta là con trai không?"

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

"…"

"…"

"Có lẽ chính là nguyên nhân này…"

Con trai chỉ được chọn nhân vật nam, con gái chỉ được chọn nhân vật nữ, không ai phàn nàn gì vấn đề này cả, chỉ là sao mấy chị em lại được ưu tiên nhiều như vậy chứ?

"Điều này thì tôi không biết, tôi chơi đã."

Thấy có người điều khiển Jill, cả đám đều thấy thú vị, xúm lại đứng xem ở phía sau.

"Cô nương, dưới chiếc bàn này có đạn!"

"Cả ngăn kéo đó nữa, đúng rồi, trong đó có manh mối!"

"Mau sang phía bên này, ở đó có chìa khóa!"

Dưới sự hướng dẫn của mọi người, Từ Tử Hinh tìm được không ít thứ hữu dụng, điều này khiến cô đánh giá bọn họ cao hơn một chút:

"Không ngờ mấy cậu biết rất nhiều đó."

"Đương nhiên là vậy rồi."

"Tống huynh đã vượt qua mấy cửa rồi."

"Ồ, giỏi thế!"

Từ Tử Hinh gật đầu cảm thán, cô nhận ra càng ngày mình càng thích trò chơi này hơn. Trò nay không chỉ chơi vui, nó còn có ích cho việc tu luyện. Cô cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục chơi thì không bao lâu sau sẽ đột phá thành công.

Mấy người Tống Thanh Phong cảm thấy mình như những vị tiền bối tu vi cao thâm trong tiểu thuyết, vung tay có thể chỉ núi điểm mây, một cảm giác đắc ý dâng lên trong lòng họ.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh:

"Tống huynh! Mấy người xem ông chủ đang đánh nhau với thứ gì vậy? Sao nó không giống mấy con quái vật mà chúng ta giết vậy?"

"Ông chủ?"

Khi nhắc tới ông chủ, bọn họ mới nhận ra một chuyện, dù biết ngày nào ông chủ cũng chơi nhưng chưa ai tận mắt xem ông chủ chơi game.

Ông chủ chơi game sẽ như thế nào?

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều chuyển hướng nhìn về phía màn hình của Phương Khải.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã phát hiện ra nhiều điều.

Đối diện Phương Khải là một con quái vật nửa người nửa thú, tướng mạo dữ tợn, toàn thân được bao phủ trong lớp vảy, móng vuốt vừa dài lại vừa nhọn.

Đây là quái vật gì?

Bọn họ vốn cho rằng Zombie là thứ quái vật kinh khủng nhất ở đây, nào ngờ còn có những loại quái vật khác!

Hơn nữa vừa nhìn đã biết Zombie thua kém con quái vật này mười vạn tám nghìn dặm, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

"Không phải anh Thanh Phong từng nói quái vật lợi hại nhất trong đây là chó Zombie sao? Đây là thứ quái gì?" Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi chỉ lên màn hình của Phương Khải, không hiểu hỏi.

"Đừng lên tiếng!" Vẻ mặt Tống Thanh Phong lập tức thay đổi.

Đây còn là một trò chơi hay sao?

Sắc mặt cậu ta vô cùng nghiêm nghị, hiển nhiên cho dù nhìn qua màn hình, cậu ta cũng nhận ra con quái vật này khó xử lý đến mức nào.

Nhưng rất nhanh, họ đã phát hiện trong tay Phương Khải đang cầm một con dao găm.

Mấy người Tống Thanh Phong sững sờ tại chỗ.

!!!

???

Ông chủ dùng dao găm là có ý gì?

Trong màn hình, Phương Khải khom lưng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào con quái vật ở trước mặt.

Muốn dùng dao găm giết Hunter thì tuyệt đối không được nóng vội, vị trí đứng, né tránh, thời cơ phản kích, thiếu một thứ cũng không thể thành công.

Tuy rằng dao găm có thể gây thương tổn rất lớn với Hunter, nhưng việc dùng dao găm để giết chết thứ quái vật kinh khủng này là một nhiệm vụ rất khó khăn.

Phương Khải trải qua vô số lần chiến đấu mới hiểu được những thói quen săn mồi của Hunter, nắm được một vài động tác tấn công nó thường dùng nên mới có chút cơ hội chiến thắng.

"Tống thiếu gia! Chẳng lẽ sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với những con quái vật giống vậy sao?" Lâm Thiệu sợ hãi thốt lên.

"Rất có thể sẽ như vậy! Mau chú ý cách ông chủ chiến đấu!"

Sắc mặt Tống Thanh Phong ngày càng nghiêm túc. Toàn thân con quái vật trên màn hình phủ kín vảy cứng, càng nhìn càng cảm nhận rõ sự đáng sợ của nó.

Bề ngoài của nó giống như một con khủng long không đuôi đang đứng thẳng, cả người nó toát lên hơi thở vô cùng nguy hiểm.

Nó giống như một người thợ săn hung ác đầy kinh nghiệm, lạnh lùng nhìn vào con mồi ở trước mắt.

Ngay cả Zombie bình thường đã mạnh tới vậy, chó Zombie lại là ác mộng trong mắt mọi người, cho dù cầm súng trong tay cũng không dám có chút sơ suất. Thậm chí họ còn cho rằng quái vật đáng sợ nhất trong biệt thự chính là Zombie nổi điên hoặc là chó Zombie, nào biết còn có thứ kinh khủng như vậy?

Trong mắt bọn họ, dùng dao găm sao đối phó được thứ quái vật đáng sợ này. Nhưng hiện giờ Phương Khải đang dùng dao găm chiến đấu với nó.

Hiện giờ Tống Thanh Phong chỉ muốn biết, Phương Khải dùng dao găm đấu với nó như thế nào.

Hunter bỗng nhiên hung hãn bật người, thân thể cao lớn mang theo cơn gió sắc bén, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Phương Khải.

"Nhanh quá!"

Mấy người đứng xem phía sau Phương Khải hét lên.

Ngoài mạnh trong yếu? Sao có thể như vậy được? Chỉ riêng bóng ảnh đáng sợ và tiếng gió rít chói tai kia đã chứng minh sức mạnh và tốc độ của con quái vật này khủng khiếp tới nhường nào.

Hơn nữa rất chắc chắn một điều, chỉ cần Phương Khải bị bộ móng vuốt to dài sắc bén kia cào trúng thì thân thể của hắn sẽ bị cắt làm mấy phần.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người gần như đã ngừng thở.

Nhưng cũng chính lúc này, Phương Khải đã hành động.

Trước đó Phương Khải đã hạ thấp trọng tâm cơ thể, hiện giờ hắn ép xuống thấp hơn nữa, lưỡi dao sắc bén đâm ngược lên phía trên.

Một đòn tấn công thần thánh! Hunter dường như tự lao thẳng vào mũi dao, hai luồng sức mạnh lồng vào nhau khiến con dao găm dễ dàng mổ bụng nó.

Trận chiến chỉ vừa bắt đầu mà Phương Khải đã khiến con Hunter bị thương nặng.

Nhưng nếu cho rằng chỉ một nhát dao này đã giết chết được Hunter thì quả thật suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Phương Khải không hề dừng lại chút nào, lăn mình sang bên cạnh.

Hắn phải tính toán giữ vị trí rất cẩn thận, lúc giao chiến với Hunter vừa rồi, hắn đứng rất gần cửa ra vào một phòng bên cạnh.

Hành lang trong biệt thự rất chật hẹp, thân thể cao lớn của con Hunter đứng trong đó sẽ phá nát toàn bộ đường đi, bởi vậy chiến đấu trong hành lang rất bất lợi với Phương Khải.

Phương Khải lộn một vòng lăn vào trong căn phòng bên cạnh.

Máu tươi chậm rãi chảy xuống, hiển nhiên nhát dao của Phương Khải đã khiến con Hunter nổi điên. Phương Khải vừa lăn vào trong phòng, con Hunter đã lao vào đuổi theo.

Cào, bổ nhào, cắn, xé, bản năng săn mồi của Hunter được phát huy tới tận cùng.

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần quan sát trận chiến căng thẳng trước mắt, không ai dám gây ra bất cứ tiếng động gì, cũng không dám phân tâm một giây nào.

Next chapter